*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhược VyBeta: QuanhSân bay Thượng Hải.
Vừa xuống máy bay, Khương Trừng liền nhìn thấy mấy trăm fan vây quanh cửa ra, có thể thấy rõ ràng chữ trên các bảng được các cô giơ cao.
Ví dụ như “Yêu quả cam cả đời”, “Chỉ yêu Khương Trừng”, “Nam thần chân dài”, “Ông xã Khương”, vân vân.
Các cô đã ở đây chờ vài tiếng đồng hồ, bởi vì theo tin tức nhờ quan hệ mà có được thì hôm nay Khương Trừng sẽ đến Thượng Hải.
“Mau nhìn kìa, Khương Trừng ra rồi!” Không biết là ai kêu to, trong nháy mắt toàn bộ sân bay sôi trào.
Đoàn người Khương Trừng vừa xuống máy bay liền bị mấy trăm fan vây chặt, làm khó các nhân viên công tác ở sân bay phải nỗ lực vì anh tạo ra một con đường.
Các fan thấy Khương Trừng cùng người đại diện và trợ lý đi ra, trong nháy mắt tựa như nước được đun sôi, liều lĩnh kéo nhau hô lớn.
“Khương Trừng!”
“Khương Trừng!”
“Ông xã!”
“Nam thần! Nam thần!”
“…”
Khương Trừng mặc áo Bomber mùa đông màu xanh sẫm, bên trong là Hoodie màu trắng, dưới thân là giày Walter [1] và quần jean, bao vây lấy đôi chân dài nghịch thiên, đi từng bước như gió.
Khương Trừng cao một mét chín mươi, vai rộng chân dài, cơ bụng tám múi.
“Trời ơi, ông xã của em cao quá, đôi chân dài này đúng là mê người!”
“Mẹ nó, ông xã đẹp đến nghịch thiên! Nhan sắc này, khí chất này, không được không được, tôi sắp chảy máu mũi!”
“Nam thần quốc dân! Oppa, sarangheyo
(em yêu anh)!”
Từ đầu đến cuối Khương Trừng chỉ giữ nụ cười ôn hòa xa cách trên môi, chưa từng thân mật với fan, nhưng cũng không làm mặt lạnh với fan.
Tính cách của Khương Trừng, tất cả mọi người đều biết.
Anh không thích giao lưu với người khác, tương đối thích một thân một mình, cho dù là đối với ai, anh vĩnh viễn đều giữ vẻ mặt lạnh lùng xa cách, fan cũng đã quen với Khương Trừng như vậy, tuy nhiên vẫn yêu thích Khương Trừng đến cuồng nhiệt.
Dưới sự hộ tống của người đại diện - Tần Hiểu Thiên và nhân viên làm việc ở sân bay, Khương Trừng thuận lợi ngồi lên xe.
Vừa lên xe, trợ lý nhanh tay mở điều hòa, trong chốc lát xe đã ấm lên.
“Bây giờ chúng ta đến khách sạn Taihe.” Tần Hiểu Thiên nói với trợ lý.
“Buổi quay chụp hôm nay sẽ tiến hành vào buổi tối, bây giờ đi khách sạn, cậu có thể nghỉ ngơi một chút cho có tinh thần.” Tần Hiểu Thiên nói với Khương Trừng.
“Ừ.”
Khương Trừng nhắm mắt dưỡng thần một lúc.
Xe nhanh chóng đến trước sảnh khách sạn Taihe.
Bảo vệ trước cửa đi tới, tự động giúp bọn họ lái xe vào nhà để xe dưới hầm.
Bên hợp tác đã giúp bọn họ đặt một Suite [2] xa hoa, Tần Hiểu Thiên giúp Khương Trừng cầm hành lý tiến vào.
[2] Suite là loại phòng khách sạn gần giống như một căn hộ, bao gồm nhiều phòng khác nhau. Dùng thẻ mở phòng, Tần Hiểu Thiên xách hành lý vào.
Anh để thẻ phòng lên bàn trà, xoay người nói với Khương Trừng.
“Anh đi đặt cơm trưa cho cậu, vừa rồi cậu không ăn cơm trên máy bay.”
“Được.”
Sau khi Tần Hiểu Thiên ra ngoài, Khương Trừng trực tiếp đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Khi anh bước ra, Tần Hiểu Thiên đã đặt cơm trưa trên bàn trà.
Tần Hiểu Thiên đặt cơm lam Hải Nam [2].
Trên mâm đặt một ống trúc, cơm trắng tinh, thức ăn rất màu mè, bên trong có màu vàng tươi của hạt bắp, màu đỏ của chân giò hun khói, màu xanh biếc của hỗn hợp các loại đậu, trên cùng còn bày mấy con tôm biển, xung quanh thả một cây rau thơm để trang trí.
Cách nấu cơm lam rất đơn giản, làm rỗng một đốt trúc tươi, sau đó chẻ thành hai nửa, cơm lam Hải Nam dùng gạo Sơn Lan, chỉ trồng được ở nơi có khí hậu dễ chịu như Hải Nam, hạt cơm có vị dẻo, thơm dịu, còn có vị ngọt trong lành nên cơm lam cũng có mùi rất thơm.
Khương Trừng đi qua, cầm đũa gắp một chút bỏ vào miệng.
Một mùi hương thơm ngát lập tức lan tỏa trong miệng anh, khiến dư vị thơm ngon cứ mãi tồn động trong miệng.
Bên cạnh còn đặt một chén thủy tinh chứa sữa dừa nóng bổ dưỡng [3].
Nhìn từ bên ngoài, Khương Trừng cũng đã thấy được vài nguyên liệu, có đậu đỏ, đậu xanh, hạt bo bo [4], đậu phộng, nui, cơm dừa, táo đỏ, vài miếng dưa hấu và dứa, trộn lẫn vào sữa dừa màu trắng tăng cảm giác thèm ăn.
Khương Trừng múc một thìa.
Âm ấm, có mùi dừa thơm ngát, còn có đậu đỏ đậu xanh mềm mềm, hạt bo bo giòn giòn, rất kích thích vị giác, uống vài ngụm, dạ dày đã ấm lên không ít.
- ----
“Tiểu Miêu, xong chưa?”
Lâm Giang Nam vừa buông camera, Kim Giai Giai đã vọt vào.
Kim Giai Giai cũng là nhiếp ảnh gia của《 Kenif》, các cô đã quen nhau gần ba năm, trên Weibo, Kim Giai Giai là chủ một trang mỹ phẩm khá có tiếng, tuổi hai người không chênh lệch quá lớn, đều yêu thích nhiếp ảnh, đã từng giao lưu với nhau một ít trên mạng, lúc gặp mặt thì chỉ hận gặp nhau quá muộn, nhanh chóng trở thành bạn bè, tốt nghiệp lại làm đồng nghiệp với nhau.
“Vâng, mới vừa xong.”
“Chúng ta đi ăn cơm đi, chị đói bụng quá.” Kim Giai Giai vỗ bụng mình, tỏ vẻ đã đói xẹp cả bụng.
“Được.”
Lâm Giang Nam mặc áo khoác, cùng cô ấy ra ngoài.
Vừa ra khỏi đại sảnh, hai người đều không khỏi rùng mình.
“Hôm nay lạnh quá, mùa đông năm nay ở Ninh Hạ sao lại lạnh vậy chứ.” Kim Giai Giai hít mũi nói.
Lâm Giang Nam cũng quấn chặt quần áo lên người.
“Đúng nhỉ.”
Hai cô đến tiệm cơm cà ri sườn lợn rán đối diện công ty.
Hai người đều gọi một phần cơm cà ri sườn lợn rán [5].
Trong tiệm mở điều hòa, hai người nhanh chóng ấm lên.
Kim Giai Giai nghịch điện thoại trong tay, đột nhiên nói với Lâm Giang Nam bên cạnh bằng vẻ mặt bát quái: “Tiểu Miêu, em biết gì chưa?”
“Biết gì?” Lâm Giang Nam ngẩng đầu.
“Khương Trừng đã ký hợp đồng họa báo kỳ này với tạp chí chúng ta.”
“Cái gì?” Lâm Giang Nam kinh ngạc. “Sao chị biết được?”
“Đó là chuyện đương nhiên, Kim Giai Giai là ai chứ, còn ai nắm bắt thông tin của《 Kenif 》tốt hơn chị?” Kim Giai Giai khoe khoang.
“Hợp đồng này đã kí một thời gian rồi, hôm qua mới bắt đầu chụp, em lại là người mới, không
biết cũng là bình thường.”
“Ngày hôm qua đã đến chụp hình?”
Trong đầu Lâm Giang Nam đột nhiên vang lên tiếng ai đó gọi Khương Trừng hôm qua, thì ra là thật, không phải là cô nằm mơ.
“Vậy sau này chúng ta có thể đến xem không?”
“Có chứ, nhưng nếu chụp ngoại cảnh thì không được, không ở trong studio.”
Lâm Giang Nam nâng má, vẻ mặt suy tư.
“Hai vị mỹ nữ, cơm cà ri sườn lợn rán của các cô đây.”
Lúc này, người phục vụ bưng cơm cà ri sườn lợn rán đến.
Tầm mắt Lâm Giang Nam và Kim Giai Giai lập tức chuyển đến cơm cà ri sườn lợn rán.
Dĩa hình vuông màu trắng, cơm được ép thành hình tròn, bên trên rải chút mè đen, xung quanh cơm là sốt cà ri sền sệt, khoai tây cắt thành miếng, cà rốt, sườn lợn rán vàng rụm cũng được cắt chỉnh tề, bên cạnh dĩa còn có một ít súp lơ màu xanh lá, hai quả cà chua bi màu đỏ, bên trên salad là tương ớt được vẽ theo hình chữ W.
Trong không khí tràn ngập mùi cà ri và sườn lợn rán, Lâm Giang Nam không khỏi nuốt nước miếng.
Cô cầm lấy cái muỗng bên cạnh, múc một muỗng cơm với cà ri, sau đó cho vào miệng.
“Quá ngon!” Cô không nhịn được phải tán thưởng.
Kim Giai Giai thấy Lâm Giang Nam ăn rất ngon, cũng nhanh chóng động muỗng.
“Cơm cà ri sườn lợn rán ở đây ăn mãi cũng không ngán, mỗi ngày ăn cơm trưa chính là một loại hưởng thụ.”
Ăn cơm xong, hai người lại chạy về phòng làm việc, tiếp tục bận rộn.
Bởi vì người mẫu hôm qua Lâm Giang Nam chụp hình có chút việc, hôm nay không đến được, vì thế Lâm Giang Nam chỉ có thể ngồi tại chỗ ngồi làm công tác chỉnh sửa.
“Giang Nam?”
“Lâm Giang Nam?”
Lâm Giang Nam nghe được có người kêu mình, thế là ngẩng đầu nhìn lại.
Đó không phải là Trì Nguyên sao?
Trì Nguyên là bậc thầy chỉnh sửa ảnh của phòng làm việc bọn cô, bề ngoài dễ nhìn, ảnh chụp của người chụp tốt nhất luôn đưa cho anh, anh phụ trách chỉnh sửa, PS.
Cô nghi hoặc chỉ vào mình.
Trì Nguyên gật đầu, sau đó ngoắc tay với cô, ý bảo cô đi qua.
Vì thế Lâm Giang Nam đứng lên, đi đến chỗ anh.
“Anh gọi em à?”
“Ừ, nghe nói kỹ thuật chỉnh sửa của em không tồi.” Trì Nguyên nói.
Lâm Giang Nam có chút ngại ngùng cười, cô chỉnh ảnh đúng là không tồi, bởi vì làm võng hồng kiêm nhiếp ảnh gia, sao không thể không học chỉnh sửa thật tốt được, tục ngữ nói rất đúng, việc chụp ảnh này, ba phần dựa giá trị dung nhan, bảy phần dựa vào PS.
“À… Tàm tạm thôi ạ…”
Trì Nguyên đột nhiên đứng lên, sau đó đẩy Lâm Giang Nam đến chỗ mình, ấn bả vai cô để cô ngồi xuống.
Anh đứng trước mặt cô, vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Giang Nam à, em giúp anh một việc nha.”
“Dạ?” Lâm Giang Nam cảm thấy buồn cười.
Cô có thể giúp gì cho anh?
“Bây giờ anh có việc gấp, phải ra ngoài một chuyến, em cũng biết ảnh của "bậc thầy chụp ảnh" không thể không hoàn thành trước khi tan tầm…”
“Cho nên, ý anh là muốn em giúp anh chỉnh sửa?”
“Đúng là người đẹp thông minh, làm ơn đi, giúp anh một chút, hơn nữa bộ này không cần sửa nhiều, chỉ cần sửa viền, chỉnh màu là được.”
Trì Nguyên đứng dậy, lướt qua cô, đến bên máy tính mở một folder
(thư mục).
Ảnh chụp bên trong hiện ra toàn bộ.
“Nhưng em sợ mình chưa đủ kỹ thuật…”
Lâm Giang Nam còn chưa nói xong đã thấy ảnh trên màn hình, đồng tử trong mắt cô lớn lên, đang nói dở lại đột nhiên im bặt.
Đây không phải là ảnh chụp của Khương Trừng sao!
Lâm Giang Nam ngẩng đầu nhìn anh một cái.
“Thế nào, giúp không?”
Chuyện này còn phải hỏi sao!
Giúp!
Đương nhiên là giúp! (๑ÒωÓ๑)
“Không thành vấn đề, anh cứ yên tâm giao cho em!”
____________
[1] Giày Walter[2] Cơm lam Hải NamVideo hướng dẫn cách làm cơm lam Hải Namhttps://www.youtube.com/watch?v=QG13XihSCEs
[3] Sữa dừa nóng:[4] Hạt bon bon[5] Cơm cà ri sườn lợn rán