"Chết tiệt! Mình vừa định giở trò đồi bại gì với em ấy vậy?" Đế Thiết Thành gục ngã dưới làn nước mát lạnh đang xối xả trên đầu.
Anh đang cố gắng níu lấy chút tỉnh táo cuối cùng.
Nhìn xuống hạ bộ còn đang căng tràn tinh lực, Đế Thiết Thành cười như mếu, không ngờ cũng có ngày lại phải bầu bạn với bàn tay phải suốt mười lăm phút.
Đến lúc anh lò dò đi ra, Cát Diệp đã nằm gọn gàng trong chăn ấm, đưa mắt nhìn anh như đang có thắc mắc mà không dám hỏi.
"Không cần để tâm, tôi vừa đi tập cơ tay một chút thôi."
"Đế thiếu sẽ không giận em chứ ạ?"
"Em ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy, sao tôi nỡ giận đây?"
Cuộc trò chuyện đã kết thúc như thế.
Đế Thiết Thành chỉnh lại chăn cho cô gái nhỏ, đặt lên má một nụ hôn chúc ngủ ngon và rời đi.
Đêm đó, lần đầu tiên Khắc Cát Diệp làm trái lời anh.
Anh đã dặn cô nghỉ ngơi sớm, nhưng thú thực cô không tài nào chợp mắt nổi.
Được nâng niu, được sủng ái, được bao dung, tất cả những điều ấm áp đó đã hợp thành một dòng nước tinh khiết, tưới mát những vết rạn nứt khô cằn trong trái tim Cát Diệp.
Cô cần dành tới vài canh giờ sau đó để hiểu rõ được cảm xúc đang rạo rực trong lòng mình.
Sáng sớm, Cát Diệp mới mơ màng tỉnh lại.
Mi mắt kiều diễm khẽ rung lên, từ từ mở ra, và cô thấy Đế Thiết Thành đang chống cằm bên mép giường, lặng lẽ quan sát cô.
Anh bị phát hiện thì liền lúng túng giật nảy mình, tuy nhiên phản ứng tiếp theo của Cát Diệp đã thật sự khiến anh hóa đá.
Cô nhìn sâu vào mắt anh, khóe môi hồng bất ngờ cong lên, để lộ một nụ cười ngọt ngào làm sáng bừng cả không gian.
Đôi đồng tử xanh biếc long lanh tựa mặt hồ dưới nắng xuân.
Giá như hàng mi kia, cặp mày kia, gò má kia, đừng mỹ miều đến thế, thì Đế Thiết Thành đã không phải ôm niềm rung động mãnh liệt mà tương tư hết một đời.
Vốn dĩ mọi sự so sánh đều là khập khiễng.
Thế nhưng không ngoa khi cho rằng tiếng cười khúc khích của Cát Diệp còn trong trẻo hơn cả thanh âm phát ra từ cây hạc cầm trong tay thiên sứ nơi địa đàng.
Đẹp đến mê người!
Đế Thiết Thành bị cô giáng cho một gậy bất ngờ vào thẳng trái tim.
Và nếu còn tiếp tục, lồng ngực anh sẽ vỡ tung ra mất thôi.
"Đế thiếu, em thấy vô cùng hạnh phúc." Cát Diệp tít mắt thốt lên.
Phải rồi, chính là thứ cảm xúc này: Hỉ.
Việc