Tùng Chi không nói ra cho bạn mình biết ngay.
Cái mối quan hệ chớp nhoáng hết sức khó hiểu này, phải tự hai người trong cuộc cùng nhau khám phá mới có thể đi đến hồi kết viên mãn.
Hai cô gái cùng trò chuyện thêm một hồi cho tới chiều muộn.
Dù đã cố gắng gọi thứ đồ uống đắt nhất trong cửa hàng, song Cát Diệp vẫn chưa tiêu hết nổi một trăm đô.
Cô còn tới mấy chục ngàn đô nữa!
Tiện đang ở trung tâm thương mại, cả hai nảy ra ý tưởng sắm thêm đồ skincare và nước hoa mới.
Cát Diệp ghé mũi ngửi thử từng thứ chất lỏng sóng sánh đựng trong những lọ nhỏ sang trọng.
Vô số cá tính khác nhau của nước hoa tấn công thẳng vào khứu giác cô.
Quyến rũ có, phóng khoáng có, nữ tính có, gai góc có,...
Đế Thiết Thành từng nói rất nghiện mùi hương của cô, dù cho ngoài mùi cơ thể tự nhiên cùng sữa tắm và sữa dưỡng thể thì cô không có thói quen sử dụng nước hoa.
Lần này cô muốn thử mua vài chai về.
Biết đâu anh sẽ lại nghiện hơn nữa? Và Cát Diệp cũng không hiểu vì sao cô lại có ý định quyến rũ anh.
Sau khi mua sắm xong, Cát Diệp và Tùng Chi đi tới rạp chiếu phim.
Cả hai chọn xem bộ phim "Không gia đình" mới ra mắt, một tác phẩm điện ảnh được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết kinh điển của văn hào Hector Malot.
Trong đó, có một câu nói đã khiến Cát Diệp phải suy ngẫm mãi: "Gia đình không phải là việc cháu mang dòng máu của ai.
Mà là việc cháu yêu thương, chia sẻ, cảm thông và quan tâm đến ai."
Cô đã những tưởng mình cô độc một mình trên thế giới lạnh lẽo này từ sau ngày mẹ ruột, cha ruột và mẹ kế lần lượt mất đi.
Cô chỉ là đứa trẻ mới lớn không người thân, không bạn bè, không tìm lại được cả chính mình.
Cô lạc lối và trống rỗng.
Nhưng thật sự giờ đây Cát Diệp đã có một gia đình.
Đâu nhất thiết gia đình cần là tập hợp của các thành viên có cùng huyết thống.
Vì vốn dĩ ngay từ đầu, "nhà" chỉ là một danh từ, và những người cùng chung sống, cùng thương lấy nhau, mới chính là điều đã khiến "nhà" trở thành tính từ.
Người ta nói trở về nhà, trở về với gia đình, chính là về bên những người thân thương.
Đế Thiết Thành cũng là gia đình của Cát Diệp.
Đêm đó Cát Diệp không trở về biệt thự, vì cô biết nếu đặt chân tới bậc thềm, rồi nhận ra chiếc dép bông đi trong nhà mà cô tặng anh vẫn còn nằm im lìm một chỗ, sẽ chỉ càng thấy thiếu vắng hơn.
Cô gọi điện xin phép bác quản gia cho ngủ lại căn hộ