Nắng sớm len lỏi qua tấm rèm trắng, làm sáng lên từng đường nét đẹp như tạc tượng của Đế Thiết Thành.
Mi mắt anh khẽ động rồi từ từ mở ra.
Trước mắt anh là một cảnh xuân thanh bình.
Tấm lưng mảnh mai của Khắc Cát Diệp không có lấy một tấc vải.
Có vẻ cô đang ngồi trước nắng và cặm cụi làm gì đó.
Đế Thiết Thành nhoài người ra, ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Anh gục mặt xuống bờ vai nõn nà mà dụi mũi, tham lam đắm chìm trong hương thơm cơ thể.
"Chào buổi sáng, Đế thiếu." Khắc Cát Diệp mở lời.
Đế Thiết Thành ừm một tiếng trong cuống họng, lặng lẽ đưa mắt nhìn chiếc kim chỉ trên tay Khắc Cát Diệp, anh tò mò hỏi:
"Đêm qua em đã vất vả rồi, sao không nghỉ ngơi thêm?"
"Em đang đơm lại cúc áo cho ngài.
Ngài cởi áo mà dùng tay xé, bị bung hết cúc."
Cô chậm rãi giải thích, chất giọng mềm mại và dịu dàng như rót mật vào tai.
Đế Thiết Thành cũng chợt nhớ lại khoảnh khắc ấy, đúng là toàn thân hừng hực nóng ran nên chẳng còn nghĩ nhiều nữa, liền thẳng tay xé toạc áo quần.
Tạm ngưng dòng hồi tưởng ám muội, anh tiếp tục chăm chú ngắm nhìn cô gái đang cúi đầu may vá.
Góc nghiêng của cô quả thật kiều diễm như tranh vẽ.
Không khí buổi sáng này, Đế Thiết Thành chưa từng được thấy qua.
Yên bình, ngọt ngào và ấm áp.
Điều đó khiến anh tự nhiên anh muốn kéo dài mãi giây phút bình minh hiện tại, để bản thân được vùi mình trong hơi ấm của cô thiếu nữ này lâu hơn nữa.
Nhưng rồi ý nghĩ vẩn vơ ấy làm Đế Thiết Thành chợt nhận ra mình thật quá tham lam và kì lạ.
Anh bối rối chẳng biết hành xử ra sao.
Cấm dục từ thời niên thiếu, mà nay chỉ trong nháy mắt đã vừa lấy đi sự trong trắng của một cô gái không quen không biết, mới gặp lần đầu.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em." Đế Thiết Thành nói, không nhanh không chậm, ngữ khí lại vô cùng kiên định.
Khắc Cát Diệp cũng đã khâu xong.
Cô gấp chiếc sơ mi lại gọn gàng, ngây ngô hỏi:
"Vâng thưa ngài.
Như vậy được gọi là bao nuôi đúng không?"
Đế Thiết Thành im lặng hồi lâu, không ngờ thành ý của mình lại bị hiểu theo hướng xấu như vậy.
Vả lại anh còn cảm thấy bản thân như đang trò chuyện với một cô búp bê thì đúng hơn.
Gương mặt đáng yêu mà cứng nhắc không rõ biểu cảm, giọng nói cũng mượt mà, có thưa có gửi, hệt như đã được lập trình sẵn.
Thấy anh im lặng, cô cứ ngỡ mình đã làm sai điều gì, vội quỳ rạp xuống sàn.
Hàng lông mày sắc bén của nam nhân chau lại, Đế Thiết Thành không hiểu được hành động lạ lùng này.
Cát Diệp ngước mắt lên, nói với anh:
"Nếu có đánh, xin ngài đừng đánh vào mặt.
Mẹ kế nói mặt em còn phải dùng để kiếm tiền."
Và lần này Đế Thiết Thành mới thật là nổi giận, anh túm cổ tay, kéo Khắc Cát Diệp lên giường.
Khắc Cát Diệp không phản kháng.
Cô lặng lẽ nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu đòn.
Nhưng Đế Thiết Thành chỉ cúi xuống hôn cô thật sâu.
Hai đầu lưỡi ướt át cuốn lấy nhau, mãi cho đến khi Khắc Cát Diệp lúng túng không biết điều chỉnh hô hấp, Đế Thiết Thành mới chịu lưu luyến rời ra.
"Sao tôi lại phải đánh em?" anh hỏi, tay đưa lên nhéo cái mũi nhỏ của Khắc Cát Diệp.
Cô ngại ngùng nhìn sang nơi khác, lí nhí:
"Vì em làm ngài không vừa ý.
Trẻ hư phải bị phạt."
Đế Thiết Thành có chút bất ngờ trước câu