Quảng trường Monastiraki, cuối giờ chiều.
Ánh tà dương buông sau những mái tháp phủ rêu.
Tiếng chuông nhà thờ hồi giáo đều đều vọng lại.
Cát Diệp và Đế Thiết Thành đan tay, tản bộ dưới hàng cây xanh.
Họ bàn luận về lịch sử, văn hóa, và ẩm thực, lấy việc trao đổi kiến thức làm thú vui tao nhã.
Tối, cả hai quay về làng cổ Plaka để dạo phố.
Men theo những ngách đường cổ kính, cô và anh ghé qua các cửa hàng bán đồ lưu niệm dọc hai bên vỉa hè.
Cát Diệp biết anh thích sưu tầm rượu, liền lôi tiền làm thêm ra mua tặng anh vài chai Ouzo.
Đế Thiết Thành cũng âm thầm đặt mua mấy lọ mật ong Hy Lạp.
Người coi ca hát là một phần của cuộc sống như cô, chắc chắn sẽ không thể thiếu nước chanh mật ong chữa đau rát họng.
Đi tới hàng buôn đồ da thủ công, Cát Diệp muốn chọn cho Đế Thiết Thành một chiếc thắt lưng.
"Anh dang hai tay ra được không?" cô hỏi.
Đế Thiết Thành ngơ ngác làm theo.
Cát Diệp chủ động ôm lấy eo anh, di chuyển vòng tay chầm chậm lên xuống phần hông săn chắc.
"Này...lát nữa về khách sạn rồi chúng ta...!cũng được mà.
Chứ ngay tại đây thì...em táo bạo thật đấy." anh đỏ mặt ngăn cô không lấn xuống thấp hơn.
Cô buông anh ra, thản nhiên đi đến hỏi chủ tiệm:
"Bác có thắt lưng da cho nam, vòng bụng khoảng chừng 83cm không ạ?"
May rằng bác chủ nghe hiểu được tiếng Anh, bèn nhiệt tình giới thiệu các sản phẩm thủ công của mình cho cô.
Có khá nhiều mẫu mã khác nhau, nhưng Cát Diệp rất nhanh đã nhìn trúng chiếc phù hợp với Đế Thiết Thành nhất, đủ tinh xảo và chất lượng để tôn lên hình thể nam tính.
Sau khi đã ra khỏi cửa hàng, cô đặt gói thắt lưng vào tay anh, thả một câu bông đùa:
"Lúc nãy Đế thiếu vừa nói gì cơ? Chẳng lẽ anh đói khát đến cực hạn rồi?"
Ai kia bị nói trúng tim đen, mặt mũi bừng bừng nóng ran như luộc chín.
Giờ anh chỉ ước sao có một sạp bán quần ở đây, và rồi anh sẽ không tiếc tiền mà mua một lô đội lên có khi mới bớt nhục.
Quê để đâu cho hết đây!
"Không có, em đừng ghẹo tôi nữa mà." Đế Thiết Thành xấu hổ che mắt lại để không phải thấy thái độ cợt nhả kia.
Cát Diệp cười khì trước phản ứng đáng yêu quá đỗi của con sói già đời, cô hé miệng chuẩn bị chọc anh thêm một chút.
Đế Thiết Thành ngay lập tức kéo cô vào trong góc phố vắng.
Dưới tán hoa giấy đỏ hồng, anh chặn họng cô lại bằng chính môi mình.
Ánh sáng lung linh từ hàng bao chiếc đèn lồng treo trên mái nhà người dân nhuộm vàng không gian nơi hai người đang đắm chìm vào nhau.
Đế Thiết Thành mê muội trong hương vị ngọt nồng tê dại.
Cát Diệp vừa khó thở,