Lao như bay về phía thân thể chìm nghỉm dưới nước kia, Đế Thiết Thành hoảng hốt nắm lấy cánh tay, kéo Cát Diệp lên bờ.
Nhịp tim anh đập thình thịch hoảng loạn, phản ứng lúc này là chỉ biết run rẩy hô hấp nhân tạo cho cô.
Đôi môi cô vẫn mềm như thế, chỉ có điều thêm vị mặn của nước biển lại khiến lòng anh càng thấy đau xót.
Muối biển chà xát lên vết thương lòng vừa mới bật máu tươi, Đế Thiết Thành mất trí, quặn thắt, mất kiểm soát.
Vừa sơ cứu, anh vừa yếu ớt van nài:
"Xin em...tôi xin em...đừng dọa tôi nữa...tôi biết sợ rồi...biết sai rồi...em đừng bỏ tôi một mình..."
Bộ dạng ướt nhẹp và hoảng loạn này, lần đầu tiên anh để lộ ra.
Đế Thiết Thành không hay biết rằng tại giây phút mong manh ấy, anh đã bi thảm như một kẻ hành hướng mất đi ánh mặt trời chân lí.
"Anh bị say nắng? Hay là ảo nước dừa?" Cát Diệp thắc mắc.
"Không." Đế Thiết Thành vội đáp, rồi tiếp tục kích tim.
Cô nhéo nhẹ má anh:
"Này, người bị đuối là Đế thiếu chứ không phải em.
Não anh úng nước hay gì?"
Rồi cô nói tiếp:
"Nhìn cho kĩ, em còn đang sống sờ sờ đây."
Bấy giờ, trông thấy đôi mắt tươi tỉnh, nét mặt hồng hào của cô, Đế Thiết Thành mới hoàn hồn trở lại.
"Em đùa không vui gì hết."
"Đâu có, em chỉ đang lặn ngắm đàn cá phía dưới, tự nhiên anh đến vớt em lên rồi sơ cứu mà."
Đế Thiết Thành không phản bác nữa, mặc cho cô châm chọc thế nào cũng được.
Với anh, chỉ cần Cát Diệp vẫn còn ở đây, khỏe mạnh và an toàn, thế là đủ.
"Lần sau em đừng tự ý bơi xa bờ như thế, tôi sẽ rất lo đấy." anh từ tốn căn dặn "Và để cho em nhớ rõ bài học này, tôi phạt em uống hết hai trái dừa."
Buổi sáng đó, Cát Diệp ôm một bụng no căng toàn nước dừa trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Cô vẫn còn ngậm ngùi muốn tắm biển thêm, nhưng Đế Thiết Thành giận dỗi, lấy lí do sợ cô nguy hiểm mà bắt đi về.
Bữa trưa được dọn lên, Cát Diệp ăn qua một ít hải sản rồi lăn dài xuồng giường ngủ trưa.
Còn anh tranh thủ thời gian này để họp bàn công việc, đồng thời tiếp tục điều tra về vụ bắt cóc lần trước.
Đây không đơn thuần chỉ là bắt cóc để hãm hiếp hay lợi dụng, Đế Thiết Thành nghĩ chắc chắn phải có một kẻ đứng sau sự việc này, hắn liều lĩnh, thâm hiểm, không thể lơ là dù chỉ một giây.
"Tôi không mong kẻ đó là cậu, Trần Khánh." anh trầm mặc tự độc thoại nội tâm.
Đế Thiết Thành đau đầu ngả lưng xuống cạnh cô búp bê đang say giấc.
Một đoạn băng kí ức chầm chậm tua lại trong tâm trí anh:
Tại dãy bàn cuối lớp, bên cạnh cửa sổ, có hai nam sinh đứng nói chuyện.
"Đừng