Người tự tổn thương mình, người không đau.
Ta đã lỡ yêu người, ta thay người gánh ngàn thương tổn.
Đế Thiết Thành tay nắm chặt, gằn giọng:
"Em nghĩ bản thân xứng đáng làm con chó của tôi sao?"
Khắc Cát Diệp rũ mi mắt, tự nhìn lại thân phận, rồi buồn bã đáp lại:
"Xin lỗi, là em ngộ nhận.
Quả thật còn rẻ tiền hơn con chó."
Nhìn vào, người đời sẽ dễ dàng nói cô nhu nhược.
Nhưng lại chẳng mấy ai đủ bao dung và nhìn vào sâu hơn, dù chỉ một chút thôi, để có thể thấy một linh hồn đáng thương đã bị những ám ảnh bủa vây từ thưở còn thơ bé.
Tiết kiệm sự kiên nhẫn và thấu hiểu đối với một người mắc bệnh tâm lý quả thật là một điều tồi tệ!
Dáng vẻ đáng thương ấy phản chiếu sắc nét trong ánh nhìn của nam nhân đối diện.
Đế Thiết Thành nhanh chóng thu lại sắc mặt khó coi, đứng dậy và tiến về phía Khắc Cát Diệp.
Anh dịu dàng bế cô đặt lên đùi mình, ngồi xuống ghế.
Cánh tay cứng cáp quấn lấy vòng eo thon.
"Tôi không có ý đó.
Rồi sau này em sẽ biết, em có giá trị lớn đến nhường nào." Đế Thiết Thành thở dài, vỗ về cô gái nhỏ.
Suốt bữa trưa, anh đều ân cần gắp thức ăn, đưa tới tận môi Khắc Cát Diệp.
"Em làm tôi cảm thấy mình thật giống như một đứa trẻ đang chơi búp bê."
Vừa thủ thỉ, anh vừa xoa tròn chiếc bụng no căng kia, sau đó, anh đưa khăn giấy lên giúp Khắc Cát Diệp lau khóe miệng.
Phải rồi, chơi búp bê.
Hẳn đây là trò mà lũ nhóc rất thích.
Chúng chăm sóc bạn búp bê, cho búp bê ăn, cho búp bê học, đến lúc ngủ cũng đắp chung chăn cùng búp bê.
Tuy nhiên không chỉ trẻ em mới được phép sở hữu thú vui này.
Đế Thiết Thành, dù được mệnh danh là con quỷ tàn khốc trên thương trường, thì khi về nhà, anh vẫn có một cô búp bê sứ của riêng mình, đáng yêu và ngoan ngoãn.
Búp bê không cảm xúc, không biết đau, mặc cho anh tùy ý kiểm soát.
Thế nhưng như cách bác thợ mộc tạo ra sự sống cho chú rối gỗ Pinochio, Đế Thiết Thành cũng muốn được sưởi ấm trái tim trống rỗng của cô búp bê Khắc Cát Diệp.
"Cảm ơn vì bữa ăn, giờ thì em có thể làm gì cho ngài?" Cát Diệp cất giọng trong veo, hỏi.
Không gì là miễn phí, cô hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Thế nhưng có một việc mà Khắc Cát Diệp không hề hay biết: tấm chân tình là thứ có thể trao đi vô điều kiện.
"Ôm tôi", Đế Thiết Thành giả giọng nghiêm nghị như ra lệnh.
Nghe lời anh, cô cũng chậm rãi choàng lấy bờ vai rộng, ngả người mình vào tấm thân trên rắn chắc.
Hơi ấm nam tính trong nếp áo như ủ lấy khứu giác của Khắc Cát Diệp.
Nắng trưa chói chang tràn qua cửa kính, Đế Thiết Thành khẽ khàng ra hiệu cho thư kí kéo rèm lại.
Rồi anh nhìn nữ nhân đã thiếp đi trong lòng mình từ lúc nào, thấy nhịp tim tự nhiên gấp gáp hơn mấy phần.
Nếu có một cái gương ở đây, có lẽ Đế Thiết Thành cũng sẽ tự soi được hai gò má đang phơn phớt đỏ ngự trên gương mặt mà bấy lâu vẫn giữ nguyên một sắc thái lạnh tanh.
Anh cứ ngồi yên như thế trong vòng nửa giờ đồng hồ.
Vốn dĩ là người điều hành cả một tập đoàn lớn, Đế tổng không hề có thói quen ngủ trưa.
Thời gian nghỉ ngơi anh lại thường dành để tiếp tục cặm cụi với công việc.
Nhưng lần