Cát Diệp mếu máo.
Quả nhiên trước giờ mọi sự ôn nhu đều chỉ là giả dối hết cả.
Cô bối rối nhìn gương mặt gian xảo và thân hình to cao đang chắn trước mình, ánh đèn vàng vọt rọi xuống, cái bóng đen lớn của anh đổ lên ga giường mềm mại.
Cô sắp sửa bị anh đè bẹp và giã cho mềm người một cách dễ dàng như việc người ta nhào bột làm bánh.
Ai thương cho cái hông cô đây? Vòng một, vòng hai, vòng ba, nói tóm lại là cả thân hình, Đế Thiết Thành sẽ không vì tiếng rên la thảm thiết của mỹ nữ mà nương tay.
Hồi tối cô đã trao đổi công việc với trợ lí Du, ngày mai chính là ngày hợp tác đầu tiên của cô với bên sản xuất âm nhạc.
Thanh quản đêm nay không giữ gìn, có khi sẽ bị mất tiếng và khàn giọng cho mà xem.
Cát Diệp quyết định đứng lên giành lại công lý:
"Không được, ngày mai em phải đi thu âm rồi."
Đế Thiết Thành lấy cô nghiêm túc từ chối liền có chút chững lại.
Anh đang đánh hơi được mùi quả bom sắp nổ, nhưng vẫn nhờn đòn trêu đùa cô:
"Vậy thì đêm nay tôi giúp em luyện thanh, chẳng phải rất tiện hay sao?"
Bùm!
Quả bom tức giận của Cát Diệp đã nổ.
Không biết do cô giận thật hay mượn cớ này để giả vờ giận, tuy nhiên lúc đó Đế Thiết Thành đã bị cô lườm cho một phát, rồi đẩy ra khỏi phòng.
Trước khi cánh cửa khép lại, cô nói:
"Ghế sô pha thẳng tiến."
Rầm!
Đế Thiết Thành lấy tay đỡ trán.
Anh, kẻ thừa kế duy nhất của Đế gia quyền quý, kẻ đứng trên vạn người, thống trị bàn cờ thương trường mà không một ai dám mạo phạm, nay đã bị đuổi ra khỏi phòng ngủ của chính mình.
Anh lủi thủi ôm gối xuống sô pha nằm qua đêm.
Nhưng thiếu hơi cô anh không ngủ ngon nổi.
Hai giờ sáng, tự nhiên Đế Thiết Thành ngơ ngác nhận ra: rõ ràng ban đầu là cô sai nên anh giận, sao giờ thành ra bị giận ngược lại rồi?
Hình như độ lớn của tình yêu luôn tỉ lệ nghịch với chỉ số thông minh não bộ.
Thế nhưng ai mà quan tâm kia chứ? Đối với Đế Thiết Thành, mọi lý lẽ thuyết phục và quy luật logic đều chỉ thật thừa thãi, vì Cát Diệp luôn đúng, bất kể cô có bẻ cong sự thật hay ngang ngược cãi cùn, thì chung quy lại vẫn cứ là: Cát Diệp luôn đúng.
Cô giận đồng nghĩa rằng anh sai.
Nếu anh không sai, vui lòng xem lại câu trên.
Đế Thiết Thành thấy thoải mái hẳn đi khi vừa nghiền ngẫm ra chân lý mới ấy.
Anh hài lòng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, không hay biết sau khi mình bị đuổi đi, Cát Diệp liền thoát vai diễn, ôm bụng cười bò vì chẳng cần nỗ lực nhiều đã có thể thoát thân khỏi miệng thú đói.
Thú có nguy hiểm tới đâu thì vẫn là thú, chẳng phải khi bị thú tấn công ta thường giả chết hay sao? Thú họ Đế vốn thông minh, tuy nhiên đứng trước tình nhân thì lại buông lỏng hoàn toàn toan tính, thấy sao nghĩ vậy, bị lừa cũng phải.
Sớm hôm sau thức dậy, cả hai lại vui vẻ như chưa có gì xảy ra.
Và tất nhiên Đế Thiết Thành không dám đi quá giới hạn với Cát Diệp suốt một tuần dài đó.
Anh sợ cô sẽ đuổi mình ra sô pha ngủ thêm lần nữa.
Sô pha vốn rất êm, nhưng do không có hơi cô nên cũng rất lạnh.
Rồi ngày lại ngày yên bình trôi qua.
Anh vẫn vậy, đi làm từ tám giờ sáng tới sáu giờ chiều, buổi tối thường thu xếp xử lí thêm chút công việc để chừa phần lớn thời gian còn lại dành cho Cát Diệp.
Chỉ trách cô lại không có thời gian dành cho anh.
Từ ngày bước chân vào giới nghệ sĩ, sự nghiệp ca hát của Cát Diệp đi lên như diều gặp gió.
Nhan sắc khả ái, giọng hát nội lực mà dịu dàng khó tả, lại còn có thể chơi đàn.
vô số công ty giải trí đua nhau nhảy vào tranh giành Cát Diệp về đầu quân cho mình.
Thế nhưng cô luôn ra mắt công chúng với hình ảnh ca sĩ tự do không chịu sự ràng buộc của bất kì tổ chức nào.
Cô làm việc xoay quanh các hợp đồng quảng cáo, thu âm album và lưu diễn ngắn hạn với mức cát xê xứng đáng cùng lượng tiền típ hào phóng.
Nhờ tố chất thiên phú cùng thái độ nghiêm túc, sẵn sàng học hỏi từ các tiền bối đi trước nên Cát Diệp không mất nhiều