Vài phút lặng lẽ trôi, Cát Diệp chỉ hoàn hồn khi nghe giọng trợ lí Du nói vọng lại từ đằng xa:
"Có chuyện gì sao?"
cô mơ hồ lắc đầu.
"Vậy thì lên xe thôi, ngài Đế đang đợi cô về dùng cơm." Du Tuệ Hiếu mỉm cười, nắm nhẹ tay Cát Diệp dẫn ra khỏi con hẻm.
Trong khi anh ta thầm rung động và mân mê những ngón tay ngọc ngà ấy, Cát Diệp vẫn chưa thể thoát khỏi cơn ngỡ ngàng.
Xuyên suốt đường đi, tâm trí cô rối bời.
Cô không thể ngưng nghi hoặc về người đàn ông bí ẩn kia.
Hoặc y là một kẻ điên nói nhảm, hoặc y cũng là một kẻ điên nhưng từng có mối liên hệ với Đế Thiết Thành trong quá khứ.
Chiếc xe dừng bánh trước cổng biệt thự.
Bác quản gia đã chờ sẵn và giúp Cát Diệp cầm túi xách.
Cát Diệp bước vào trong, trút bỏ áo măng tô và tẩy trang với tâm trạng thẫn thờ.
Sau đó cô đi xuống phòng ăn.
Nam nhân ấy thấy bóng cô liền chủ động đứng dậy kéo ghế.
Gương mặt Đế Thiết Thành vẫn ôn nhu và ấm áp như mọi khi.
Nhưng những lời hỏi han của anh không thể lọt được vào tai Cát Diệp.
Lúc này đây, đầu cô văng vẳng lời nói đầy ám ảnh: "Hắn đã từng giết người."
Trông kìa, tuy đúng là trên thương trường Đế Thiết Thành như con quỷ tàn khốc, nhưng trong thâm tâm anh chắc chắn có phẩm cách lương thiện.
Anh giết người ư?
Cát Diệp không tin.
Cô là búp bê của anh, búp bê chỉ tin vào chủ nhân của mình.
Búp bê mãi mãi trung thành với anh, mãi mãi trao trọn linh hồn cho anh, dẫu cho anh có là ai, quá khứ ra sao, tương lai thế nào.
Đế Thiết Thành thấy Cát Diệp lặng thinh đờ đẫn.
Cúi xuống xoa đầu cô, anh hỏi:
"Bảo bối sao vậy? Em thấy khó chịu ở đâu à?"
Cô ngước mắt lên nhìn anh, thấy bàn tay anh thật dịu dàng, nếu đã từng vấy máu thì có chút đáng tiếc.
"À, không...em chỉ hơi mệt thôi ạ." Cát Diệp đáp.
Đế Thiết Thành dìu cô ngồi xuống ghế, động viên cô ăn chút đồ rồi uống một cốc nước sâm ấm.
Không có biểu hiện sốt hay bệnh, anh nghĩ cô đã làm việc quá sức nên sớm đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Cát Diệp bị cuốn chặt trong chiếc chăn bông và vòng tay ấm áp của Đế Thiết Thành.
Cô áp mặt nơi lồng ngực nồng nàn hương thơm nam tính, mắt khẽ ngước lên nhìn anh như có điều muốn nói mà không thể nói ra.
"Thắc mắc chuyện gì thì em cứ hỏi tôi.
Đừng để trong lòng, tôi sẽ khó xử em à."
"Đế thiếu...hẳn từng trải qua quá khứ không mấy tươi đẹp." Cát Diệp lí nhí.
Đây là lời chân thành tự đáy lòng cô thay vì câu hỏi "Đế thiếu từng giết người ư?".
Cô tin anh là người đàn ông tử tế, cố che giấu tâm tính dịu dàng bằng vẻ ngoài xa cách, tin anh không bao giờ hành động bừa bãi một cách vô căn cứ cả.
Hơn hết, chỉ mình cô mới đủ bao dung để nhìn thấu một bản thể linh hồn chi chít những tổn