"Ơ...Tiểu thư đừng làm vậy, đây là công việc của tôi."
Cô đầu bếp riêng của biệt phủ Đế Phong bối rối khi chứng kiến cảnh vị khách quý đeo tạp dề nấu ăn từ sáng sớm.
Khắc Cát Diệp vén lọn tóc nâu mềm mại qua mang tai, lễ phép chào hỏi và giải thích:
"Em cũng là người của Đế thiếu, xin được mạn phép dùng bếp để làm bữa sáng ạ."
Thái độ ngoan ngoãn và sự hiểu chuyện của Khắc Cát Diệp nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Không chỉ cô đầu bếp, mà bác quản gia, bác thợ vườn, chú phục vụ,...!tất cả đều túm tụm lại hỏi han, cười nói vui vẻ.
Tuy rất biết ơn sự thân thiện này, nhưng từ đầu cho tới cuối, cô vẫn chưa thể nở một nụ cười.
Đã bao nhiêu năm rồi, Khắc Cát Diệp chưa cười một nụ cười thực sự hạnh phúc nhỉ? Bốn năm, hay năm năm,...cô không rõ nữa.
Có lẽ cô đã quên mất cách cười cũng nên.
Vốn dĩ, cuộc đời tăm tối trước đây, không hề có lấy một tia sáng để Khắc Cát Diệp được phép nếm mùi vị niềm vui.
"Khắc tiểu thư, em xinh đẹp lại hiền lành như vậy, đúng là Đế thiếu rất có mắt nhìn."
Cô đầu bếp Nghiêm Tố Vân tấm tắc chép miệng.
Bác thợ vườn dựa lưng vào tủ chén, cũng hùa theo:
"Phải phải.
Thiếu gia bao năm nay chỉ biết đến sự nghiệp, khô khan hệt tảng đá phủ rêu.
Cháu là người đầu tiên có khả năng làm đá mòn, quả thật bái phục!"
Nghe vậy, Khắc Cát Diệp chỉ biết cong khóe mắt như đang cười trừ.
Một người đàn ông hoàn mỹ về mọi mặt như Đế Thiết Thành, vậy mà lại chưa từng có lấy một bóng hồng để yêu, thì quả là nghịch lý.
"Tất cả lần đầu tiên của tôi cũng đã cho em ấy hết, đơn giản vì em xứng đáng.
Mọi người còn thắc mắc?"
Đế Thiết Thành đột ngột cất lời, làm tất cả giật nảy mình, quay đầu lại nhìn.
Anh đã ở đây từ lúc nào, hai tay khoanh trước ngực, tựa vai vào tường.
Đôi mắt xám lạnh vẫn không rõ tình ý nông sâu như mọi khi, nhưng hàng lông mày khẽ nhướng lên làm anh trông có phần phong lưu và vui vẻ hơn hẳn.
Câu nói của anh, tuy không quá hoa mỹ, ngôn từ ngắn gọn, súc tích, thế nhưng tự nhiên lại khiến trái tim Khắc Cát Diệp nảy lên vài nhịp loạn xạ.
Anh cho cô nhiều như vậy, cho đi vô điều kiện, chỉ vì cô xứng đáng hay sao? Khắc Cát Diệp lần đầu thấy bản thân lại có giá trị đến vậy trong mắt người khác.
Cô rung rung mi mắt, dịu dàng đổi chủ đề:
"Mời ngài...à, mời Đế thiếu dùng bữa."
Đến khi Đế Thiết Thành đã ngồi xuống ghế, cô vẫn tiếp tục ôm tạp dề đứng chôn chân bên góc phòng.
Thấy vậy, Đế Thiết Thành cũng không còn phản ứng mạnh mẽ như lần trước.
Anh đã quen dần với nỗi mặc cảm vô hình của cô búp bê đáng thương kia, nên chỉ nhẹ giọng nhắc nhở:
"Tay tôi liệt, em lại đây giúp tôi rót cà phê."
Khắc Cát Diệp ngơ ngác tiến lại, khẽ nâng tay anh lên xem xét, xoa xoa nắn nắn.
Thịt vẫn còn ấm, khớp vẫn còn linh hoạt.
Thấy vẻ mặt thắc mắc kia, Đế Thiết Thành thản nhiên nói tiếp:
"Tôi là chủ nhân của em, tôi có quyền bẻ cong sự thật.
Vậy