Cả hai hướng mắt về nhau, không nhịn được mà cùng bật cười.
Quả đúng là búp bê của ngài Đế, táo bạo và chủ động như vậy, hỏi tại sao ngài không mê mệt cho được đây?
Đế Thiết Thành rút chiếc nhẫn khỏi hộp, dịu dàng nâng bàn tay cô lên và đeo món trang sức nghìn vàng ấy vào ngón áp út cô gái.
"Tất nhiên là tôi không thể từ chối rồi." anh cong môi hạnh phúc, vội đứng dậy ôm chặt cô vào lòng.
Cả hai một lần nữa trao nhau nụ hôn nồng nàn vô ngần tại chân pháp Eiffel, dưới ánh tà dương rực cháy.
Chính nơi đây, vào chưa đầy một năm về trước, Cát Diệp đã từng thổ lộ lòng mình và phá bỏ mọi rào cản để cùng anh bắt đầu một cuộc tình thực thụ.
Và cũng chính nơi, vào thời khắc này, Cát Diệp đã trở thành người duy nhất sẽ nắm tay anh đi đến hết cuộc đời.
Tối đó trở về nhà, Đế Thiết Thành sung sướng cuốn chặt lấy cô như một chú sam.
"Vợ ơi, để tôi giúp em nấu cơm."
"Vợ à, tôi muốn hôn em thật lâu hơn nữa."
"Vợ yêu, nước tắm đã sẵn sàng rồi."
"Vợ này, lại đây tôi giúp em đắp mặt nạ."
"Vợ..."
Anh nói nhiều đến nỗi Cát Diệp phải thở dài bất lực.
"Chỉ là có vợ thôi mà, đến nỗi phải phấn khích như vậy không anh?" cô cười cợt.
Đế Thiết Thành gật đầu dứt khoát:
"Có chứ.
Nhất định mỗi ngày tôi phải gọi em là vợ đủ một trăm lần, gọi đến khi già đi.
Để nếu một mai trí nhớ chẳng còn minh mẫn, em vẫn là người cuối cùng tồn tại vẹn nguyên trong thâm tâm tôi."
Cát Diệp khen thưởng cho sự ngọt ngào quá đỗi này bằng một vài phút âu yếm nhẹ nhàng.
Cô để đầu anh tựa lên ngực mình, vuốt ve mái tóc nam tính và ngân nga vài bài hát mà anh yêu thích.
Thấy Đế Thiết Thành tự nhiên im lặng bất thường, toàn thân cứng nhắc, Cát Diệp bất giác cúi xuống hỏi:
"Sao vậy ạ?"
Đế Thiết Thành nuốt nước bọt, yết cầu khe khẽ di chuyển, rồi anh vòng tay siết lấy eo cô.
"Chúng ta động phòng được rồi chứ?" tông giọng trầm khàn yêu nghiệt báo hiệu cho cơn hứng tình đang bất chợt kéo đến.
"Gì...gì cơ? Mình còn chưa tổ chức hôn lễ mà?"
"Vậy thì là luyện tập động phòng trước cho thành thục.
Em không muốn ư?"
"Không phải là không muốn, em..."
Nghe Cát Diệp ngượng ngùng né tránh, anh tự khắc bế cô vào phòng ngủ, chép miệng gian manh:
"Phủ định của phủ định là khẳng định.
Em hết quyền lựa chọn rồi vợ nhỏ."
Dứt lời, Đế Thiết Thành hăng hái lao vào ăn sạch Cát Diệp.
Ngày hôm sau anh thức dậy từ sớm, chải chuốt gọn gàng, thần thái tươi tỉnh.
Quả nhiên sau một thời gian dài tất bật làm việc đến không ngủ đủ giấc, cuối cùng anh cũng đã được thỏa mãn nhu cầu tình dục, xem như đây là sự đền bù rất xứng đáng.
"Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của em, nhưng em có thể giúp tôi đeo nhẫn được không?" Đế Thiết Thành đặt chiếc nhẫn còn lại vào tay Cát Diệp.
Cô mơ màng cựa người, thấy toàn thân ê ẩm không thôi.
Nhưng chiều lòng ngài Đế ngốc nghếch, cô đành chậm chạp luồn vào ngón áp út của anh chiếc nhẫn kết hôn giống như cách anh đã đeo cho mình một chiếc tương tự.
Xong xuôi, Đế Thiết Thành vui vẻ đặt lên trán Cát Diệp nụ hôn