Buổi chiều nọ, Đế Thiết Thành kết thúc một ngày làm việc ở tập đoàn và trở về nhà.
Anh cùng Cát Diệp thưởng thức trà chiều, thấy cô tự nhiên lơ đãng lạ thường nên hỏi:
"Có gì trăn trở sao vợ yêu?"
Cát Diệp chớp mi, đưa mắt nhìn vào thinh không:
"Bạn cũ vừa nhắn tin rủ em đi họp lớp vào tối nay.
Giờ em đang hơi phân vân một chút..."
"Nếu em không thoải mái thì cứ từ chối là được.
Điều đó hoàn toàn ổn mà."
"Cũng không hẳn.
Em chỉ là lo sẽ bị hỏi thăm quá nhiều về cuộc sống hiện tại.
Nói ra thì lại cảm giác như khoe khoang vậy."
Đế Thiết Thành xoa đầu cô vợ nhỏ.
Anh hiểu rằng tính cô vốn rất kín đáo và khiêm tốn, có lẽ không muốn phô trương nhiều nên mới lăn tăn.
"Em có một gã chồng đủ cả tài lẫn sắc, hôn nhân êm ấm, điều kiện dư giả, những chuyện đáng tự hào như vậy cũng nên tận dụng để được nở mày nở mặt."
Rồi chậm rãi kéo cô vào lòng, anh nói tiếp:
"Tôi biết trong quá khứ em từng bị họ xem nhẹ ra sao.
Đã đến lúc cho họ thấy Đế thiếu phu nhân là người giá trị như thế nào rồi."
Cát Diệp ngượng ngùng mỉm cười.
Quả nhiên lời khuyên của anh rất hợp tình hợp lí, ngay tức khắc giúp cô an tâm hơn nhiều.
Thế là tối đó, cô chỉnh trang lại tóc tai, diện một trong những chiếc váy tối giản nhất giữa đống đồ hiệu được Đế Thiết Thành mua tặng, dặm chút son đỏ và rời khỏi biệt thự.
"Thành à, anh có muốn đi với em không?"
Anh đang chuẩn bị ra cổng tiễn cô, nghe cô hỏi liền sáng mắt hào hứng như chú cún sắp được chủ dắt ra ngoài chơi.
"Tôi cũng có thể đến đó ư?"
"Tất nhiên rồi, chồng em hoàn mỹ thế này, không giới thiệu cho bạn bè cũ biết thì cũng hơi phí."
Cả hai cùng nhau ngồi lên chiếc BMW, đạp ga tới nơi cách điểm hẹn vài chục mét rồi xuống xe đi bộ để hạn chế gây sự chú ý.
Buổi họp lớp hôm nay tổ chức trong một nhà hàng thịt nướng khá có tiếng.
Đế Thiết Thành ôm eo Cát Diệp, vừa đặt chân vào đã nhận ra điều gì đó quen thuộc.
"Đây rồi.
Là bạn học Khắc Cát Diệp phải không?" Một người đàn ông trẻ chạc tuổi cô nhanh nhảu tiến đến.
Anh ta ngỏ ý bắt tay xã giao với cô nhưng không thành bởi đã bị cái liếc nhìn sắc lẹm của Đế Thiết Thành ghim trúng.
Cát Diệp cười trừ, vốn đã bắt chồng mình đeo khẩu trang để tạm giấu mặt, tuy nhiên khí thế cao ngạo ấy vẫn chẳng thể cất đi đâu cho được.
Chào hỏi xong xuôi, tất cả cùng ngồi xuống bàn ăn lớn.
Cát Diệp chăm chú nướng thịt cho mọi người, không chủ động nhập cuộc vì trước kia cô cũng luôn bị cô lập như vậy.
"Búp bê này, gã kia là ai mà nãy giờ cứ nhìn em chằm chằm thế?" Đế Thiết Thành nheo mắt nghi hoặc.
Cát Diệp ngẩng đầu lên quan sát, sau đó mơ hồ đáp:
"Em không nhớ rõ tên, nhưng hình như cậu ấy từng theo đuổi em khi còn học chung lớp."
Gã trai đó thấy cô nhìn mình, lập tức nở một nụ cười tươi rói, dung mạo không được tuấn tú mà cũng chỉ tạm gọi là sáng sủa dễ coi.
Đế Thiết Thành siết chặt tay thành nắm đấm, gân xanh bắt đầu nổi lên dọc trên bắp thịt chắc khỏe.
Anh nghiến răng, không khó để nhận ra ánh mắt mà gã đó đặt lên Cát Diệp chứa rõ mồn một tình ý si mê.
Đương nhiên là vì chính anh cũng luôn nhìn cô theo cách sướt mướt như vậy.
"Rồi em có đáp lại tình cảm của hắn không, phu nhân của tôi?"
Chất giọng trầm của anh khản đặc mùi thuốc súng.
Mới đó là Đế Thiết Thành đã nổi cơn ghen.
Cát Diệp cười trừ, khoác