Họ vừa chạy khỏi đầm Bích Ba Hàn, nhưng bây giờ muốn ra khỏi Viên Mệnh Sơn cũng là điều không đơn giản, xung quanh khắp nơi đều là ma thú lợi hại, chỗ nào cũng đều nguy hiểm đến tính mạng.
Trên trời dưới đất, dưới nước đều có những thứ nguy hiểm.
Gần ba mươi binh lính đi cùng đã chết, chỉ còn sót lại Ninh Thư và tên mặt sẹo này.
Bôi lọ thuốc nước đuổi ma thú lên người, Ninh Thư cảm giác đầu óc bị choáng váng vì mùi thối, dưới chân hơi rung rung, có vẻ như trận chiến vẫn chưa kết thúc, thỉnh thoảng lại có tiếng gấu rống lên.
Ma thú cường đại vẫn đang chiến đấu, những con ma thú còn lại đều trốn hết, khiến cho xung quanh yên tĩnh lạ lùng.
Chờ đến khi tiếng động nhỏ dần, Ninh Thư mới có ý định quay trở lại đầm Bích Ba Hàn.
Chạy một vòng cuối cùng lại trở về chỗ cũ.
“Quá nguy hiểm, chúng ta hãy nghĩ cách thoát ra ngoài.” Tên mặt sẹo nói, gương mặt không đồng ý.
“Ta thấy bây giờ ở đầm sẽ an toàn hơn.”
Nơi mà ma thú cường đại từng chiến đấu chắc chắn sẽ để lại dấu tích của chúng, những con ma thú khác sẽ không dám lại gần.
Chạy một vòng chẳng thu hoạch được cái gì, giờ lại quay về điểm xuất phát.
Nếu như ma thú chết, thì có thể lấy được vài thứ từ nó.
Ba con ma thú đều rất mạnh, nếu như một con chết thì họ kiếm hời rồi.
Tên binh lính mặt sẹo nhìn Ninh Thư đang có ý muốn quay lại đầm, gương mặt cộc cằn của hắn lộ vẻ bất lực, chỉ có thể đi theo Ninh Thư quay trở lại.
Đầm Bích Ba Hàn đã trở nên yên tĩnh, trên mặt đất toàn là những xác chết bị trúng độc.
Còn có thi thể của con nhền nhện, bụng của nó bị phá nát, chảy ra những dòng nước màu vàng hôi thối, trong dòng nước màu vàng đó có rất nhiều sợi tơ.
Ninh Thư rút dao găm ra cắt đầu của con nhền nhện, không hề có Ma tinh.
Ninh Thư có chút thất vọng, con nhền nhền này lại không có Ma tinh nào ư?
“Ma tinh chắc ở phần bụng.” Tên binh lính mặt sẹo cũng rút dao găm của mình ra tiến đến vũng nước màu vàng hôi thối.
Ninh Thư suy nghĩ một lúc, gọi triệu hoán thú của mình ra.
Ninh Thư đặt Tiểu Thảo ở cạnh cơ thể của con nhền nhện, cơ thể của ma thú chắc sẽ có nhiều năng lượng.
Điều khiến người ta ngạc nhiên đó là Tiểu Thảo vừa tiếp xúc với cơ thể con nhền nhện, cắm rễ vào trong cơ thể của ma thú, lá cây bỗng chốc có màu xanh đậm.
Ninh Thư trong lòng rất vui, chỉ cần hút năng lượng là được.
Tuy cơ thể yếu đuối, nhưng sức sống mãnh liệt, hấp thu hết năng lượng trong đất, những sinh vật có thể sinh trưởng được ngay trên những tảng đá.
Nhạc Song Song chưa từng có ý nghĩ huấn luyện triệu hoán thú, cũng không biết làm thế nào để huấn luyện.
“Cô là triệu hoán sư?” Tên mặt sẹo hơi kinh ngạc nhìn Ninh Thư, nhưng khi thấy triệu hoán thú của cô là cành cây, hắn vội lắc đầu.
Ninh Thư quay đầu nhìn về phía đầm Bích Ba Hàn, mấy hạt sen ở giữa hồ đã không còn ở đó nữa.
Ninh Thư bước tới bên đầm, đưa tay ra chạm vào dòng nước, lập tức cảm thấy ngón tay của mình đau nhức vô cùng, sau đó là cảm giác nhột nhột, không còn cảm nhận được ngón tay của mình nữa.
Ninh Thư nhanh chóng vận khí đến đầu ngón tay, ngón tay mới dần dần hồi phục nhiệt độ.
Dòng nước này lạnh quá.
Lạnh đến tận xương tủy.
Ninh Thư còn định nhảy xuống đáy hồ để xem bên dưới cành hoa sen có bảo bối gì, thế nhưng nước hồ lạnh như vậy, không biết trong hồ có con ma thú nào lợi hại nữa hay không.
Hơn hai mươi hạt sen, cô lại chẳng kiếm được hạt nào.
Cuối cùng vẫn không cam tâm.
Ninh Thư ngâm cả cánh tay xuống nước, làn da lạnh giá đến đau buốt vô cùng, cảm giác như máu trong cánh tay của cô đã ngừng lưu thông.
Ninh Thư không nhấc tay lên, mà vận kình khí trong đan điền, muốn thử xem Tuyệt Thế Võ Công có thể áp chế được sự lạnh lẽo của dòng nước này không.
Với sự hỗ trợ của kình khí, Ninh Thư cảm giác đau nhói vô cùng, cô nhấc cánh tay lên, làn da ở cánh tay trắng bệch không còn giọt máu, dường như nó bị hoại tử rồi.
Ninh Thư lại vận động kình khí trong người, vừa không ngừng chà xát vào làn da mình, giúp cho khí huyết được lưu thông trở lại.
Hồ nước không rộng, nhưng cô chưa bơi được đến chỗ hoa sen đã bị đóng băng chết rồi.
Cô vẫn chưa mạnh
đến mức mình đồng da sắt.
Ninh Thư ngoảnh đầu lại nhìn thấy Tiểu Thảo đã hút sạch máu của con nhền nhện, lá cây có màu xanh biếc, trông có vẻ khả quan.
Ninh Thư triệu hoán Tiểu Thảo, Tiểu Thảo xuất hiện trên tay Ninh Thư, Ninh Thư đặt Tiểu Thảo vào trong hồ nước.
Mặc dù dòng nước lạnh, nhưng Ninh Thư có cảm giác một luồng linh khí vô cùng lớn.
Vì vậy Ninh Thư nghi ngờ hoa sen Tuyết Phách có bảo bối gì đó.
Tiểu Thảo đứng trong đầm nước, có vẻ như đầm quá lạnh, nên lá cây cũng bị đóng một lớp tuyết, nhưng dần dần lớp tuyết lại biến mất.
Không biết có phải do Ninh Thư gặp ảo giác không, Ninh Thư cảm thấy Tiểu Thảo lớn lên một chút, lá cây cũng to hơn.
Quả nhiên vẫn là thiếu dinh dưỡng.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, dự định ngồi xếp bằng bên cạnh hồ để tu luyện, không thể lãng phí nguồn linh khí dồi dào này được.
Tên binh lính mặt sẹo đứng cách Ninh Thư không xa, tay cầm con dao, cảnh giác nhìn Ninh Thư, xung quanh bốn bề yên tĩnh, bên cạnh là xác chết, trong hồ thì toàn là xác mấy con cá chết, thật là đáng sợ.
Nhìn thấy Ninh Thư cứ thản nhiên nhắm mắt lại như không có chuyện gì, quả thực hắn không nói nên lời, quả nhiên con nghé mới sinh không sợ cọp.
Trong lòng Ninh Thư rất sảng khoải, nguồn linh khí vô cùng dồi dào, kình khí trong đan điền đang dần hình thành hình rồng.
Có điều, cô vẫn thấy chưa đủ mạnh để có thể tạo ra kình khí hình rồng.
Ninh Thư mở mắt ra, bầu trời tối sầm lại, nhìn Tiểu Thảo đang ở bên hồ, Tiểu Thảo đột nhiên lớn rất nhanh, từ một cây cỏ bằng ngón tay giờ đã lớn bằng cây hoa thủy tiên rồi.
Nó còn có thể dịch chuyển, hấp thụ linh khí của mấy con cá chết quanh hồ.
Ninh Thư: …
Bộ dạng của nó cứ như là chết đói lâu năm vậy.
Ninh Thư triệu hoán Tiểu Thảo trở về, lúc nằm trong tay cô lại trở nên bé nhỏ như xưa.
Ninh Thư đem ý thức xâm nhập vào bên trong chùm sáng màu xanh, dùng cảm xúc đơn giản nhất để nói chuyện với nó.
Chùm sáng màu xanh so với trước kia có mạnh hơn chút, truyền đến Ninh Thư một chút tình cảm thỏa mãn đơn điệu.
Ninh Thư lại thả nó về bên hồ, chuẩn bị xuống dưới mặt hồ.
Bây giờ thực lực của cô cũng đã mạnh hơn trước, có thể áp chế được nhiệt độ trong hồ.
Ninh Thư điều động kình khí trong cơ thể, đưa tay vào trong hồ, tuy rằng vẫn rất lạnh, nhưng có kình khí bảo vệ, cô có thể chịu được.
Trong hồ này nhất định có bảo bối, nếu không sao có thể có nhiều linh khí đến vậy được.
Ninh thư hít một hơi thật sâu, vận động cho nóng người rồi chuẩn bị nhảy xuống hồ.
“Không phải cô muốn nhảy xuống hồ đó chứ?” Tên mặt sẹo vội vàng ngăn Ninh Thư lại: “Bây giờ trời đã tối rồi, dễ gặp chuyện không may lắm.”
“Không sao đây, ta tự có tính toán.” Ninh Thư nhảy xuống hồ, hơi rùng mình vì cái lạnh, sải cánh tay bơi về phía đài hoa sen.
Càng đến gần đài hoa sen, Ninh Thư càng cảm giác linh khí dồi dào, Tiểu Thảo cũng trôi theo dòng nước đến bên cạnh Ninh Thư.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, lại lặn xuống dưới hồ nước, cái lạnh thấu xương tủy khiến cho mắt cô đau nhức, hồ nước toàn một màu đen kịt, chẳng nhìn thấy gì.
Ninh Thư mất một lúc để thích nghi với bóng tối dưới hồ, thông qua những tia sáng trong nước, cô loáng thoáng nhìn thấy cảnh vật bên trong hồ.