Ninh Thư vơ vét bảo bối trên người Mục tiểu thư lần nữa, cướp đoạt mấy đồng tiền vàng tía, đây là một loại tiền tệ còn cao cấp hơn cả đồng vàng.
Quả nhiên là làm việc ác thì giàu có.
Ninh Thư lấy tiền vàng tía, những thứ khác, như vũ khí gì đó có đánh dấu của Mục gia, Ninh Thư cũng không cần, Ninh Thư đặt tiền vào trong túi vải.
Tiểu Thảo lại vươn dây leo quấn lấy thi thể của Mục tiểu thư, xem ra định hấp thu thi thể rồi.
Ninh Thư:...
Thứ này không ăn được.
Ninh Thư kéo chân của thi thể, trực tiếp vứt thi thể vào trong rừng cây ăn thịt người, lập tức liền có dây leo kéo thi thể của Mục tiểu thư đi.
Tiểu Thảo ngơ ngác, mãi không có phản ứng gì, trợn mắt nhìn Ninh Thư vứt con mồi của mình đi.
Ninh Thư phủi bụi bẩn bám trên tay, nói với Tiểu Thảo: “Ta đã nói với ngươi, thứ này không thể ăn được, người có hai chân dài không thể ăn.”
Có thể làm như vậy với ma thú, nhưng nếu làm như vậy với người, chỉ sợ sẽ mang tới phiền toái không cần thiết.
“Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục đi tìm nguyên liệu của Trí Tuệ đan.” Ninh Thư chắp tay phía sau bước đi.
Tiểu Thảo lơ lửng, bay lượn xung quanh Ninh Thư.
Ninh Thư ở phía trước giết ma thú, Tiểu Thảo ở phía sau nhặt xác, còn về sau, Tiểu Thảo giết ma thú, giải quyết thi thể, Ninh Thư ở phía sau canh chừng.
Ở lại dãy núi Viên Mệnh mấy ngày, cuối cùng cũng gom đủ nguyên liệu làm Trí Tuệ đan rồi.
Đúng lúc thấy một cây trí tuệ đã chín.
Có điều canh giữ quả trí tuệ là một bầy ong vò vẽ, bị đốt một cái là chết tươi.
Ninh Thư đứng xa xa, chỉ vào quả trí tuệ đỏ rực, nói với Tiểu Thảo đang bay lượn bên cạnh: “Nhìn thấy cái kia chứ, ăn quả đấy ngươi sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa, ngươi đi hái quả trí tuệ.”
Dù sao dây leo không sợ bị đốt.
“Nghe hiểu không?” Ninh Thư hỏi.
Tiểu Thảo lượn quanh người Ninh Thư một vòng, Ninh Thư chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn quả kia sao, ngươi đi hái.”
Tiểu Thảo dừng ở trước mặt Ninh Thư một lúc, sau đó bay về phía quả trí tuệ.
Ninh Thư nhanh chóng lùi về phía sau, có lúc cần thiết thì bỏ rơi Tiểu Thảo tự mình chạy trước, không để ong vò vẽ đốt mình được.
Tiểu Thảo bay đến phía trước quả trí tuệ, vươn dây leo chằng chịt ra, quấn quanh cây trí tuệ, nhổ tận gốc cây trí tuệ.
Sau đó lôi cây về phía Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Ninh Thư nhìn bầy ong vò vẽ đang ùn ùn kéo đến.
Mẹ ơi.
Ninh Thư vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Tiểu Thảo thấy Ninh Thư chạy thục mạng, cũng lôi cây chạy theo thật nhanh.
Ninh Thư:...
Ninh Thư nhanh chóng ra lệnh cho Tiểu Thảo: “Chúng ta chạy xa nhau ra.”
Tiểu Thảo vẫn lao về phía Ninh Thư như cũ.
Ninh Thư cảm thấy thật sự câm nín.
Ninh Thư ngẫm nghĩ một chút, đợi Tiểu Thảo đuổi kịp mình, hái được mấy quả trí tuệ trên cây, sau đó liều mạng chạy trốn.
Vừa chạy vừa tung bột độc về phía sau.
Đến khi chạy khỏi dãy núi Viên Mệnh, Ninh Thư đã mệt gần chết, phía sau vẫn còn tiếng vo ve.
Ninh Thư thở phì phò tiếp tục chạy.
Thực sự là đời người không thể chịu đựng đau khổ, cho nên sợ nhất đồng đội heo hãm hại đồng đội.
Con nhóc này đúng là hãm hại đồng đội.
Ninh Thư rất tức giận!
Quay về Viên Mệnh thành, Ninh Thư định luyện Trí Tuệ đan, có điều phải tìm lò luyện đan, nơi đây đoán chừng không có lò luyện đan.
Đã ra ngoài rất lâu, phải quay về rồi.
Ninh Thư định nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau dự định quay về.
Lần này thu hoạch rất khá, tiền vơ vét từ trên người Mục gia tiểu thư, còn có một ít Ma tinh, cũng đủ cho cô mua một cái lò luyện đan rồi.
“Sư phụ, người đã trở về?”
Ninh Thư đi vào nhà trọ, nhìn thấy Đại Dũng tiến lên đón.
“Sư phụ, ta chờ người rất lâu rồi, còn lo người đã xảy ra chuyện.” Đại Dũng vui mừng nói.
Ninh Thư ngồi xuống, Đại Dũng lập tức cho người mang đồ ăn lên.
Đồ ăn được mang lên, Ninh Thư cầm đũa dùng bữa, hỏi: “Tu luyện thế nào rồi?”
“Cảm giác khác thì không có, nhưng cơ thể khỏe mạnh hơn rất nhiều.” Đại Dũng ngoài
miệng nói như vậy, nhưng vẻ mặt mang theo sự vui mừng, có loại cảm giác tinh thần tràn đầy sự hăng hái.
Có niềm hy vọng lớn lao tự nhiên tinh thần sẽ hăng hái.
“Tu luyện cho tốt.” Ninh Thư gật đầu.
“Sư phụ, loại bí tịch đấu khí này có thể truyền cho những người khác không?” Đại Dũng dè dặt nhìn Ninh Thư: “Sư phụ, ta muốn lập một tổ lính đánh thuê đấu khí, có lẽ đấu khí có thể đánh bại triệu hoán sư cũng nên.”
Ninh Thư uống một ngụm canh: “Dã tâm lớn thật, kình khí cũng chưa tu luyện ra, đã nghĩ xa như vậy rồi.”
“Sư phụ, không phải là dã tâm, mà là muốn dựa vào cái này kiếm miếng cơm ăn.” Đại Dũng nói: “Nếu như sư phụ không đồng ý, ta cũng sẽ không để lộ bí tịch đấu khí ra bên ngoài.”
“Không sao, có thể tiết lộ.” Ninh Thư không mấy bận tâm, càng nhiều người tu luyện, lực tín ngưỡng của cô càng nhiều.
Chỉ cần tu luyện bí tịch của cô, đều sẽ nảy sinh lực tín ngưỡng.
“Cảm tạ sư phụ.” Đại Dũng vội vàng nói cám ơn.
Ninh Thư thuê một phòng trong nhà trọ, cầm mấy quả trí tuệ cho Tiểu Thảo hấp thu. Ngày thứ hai dự định quay về, không lâu nữa, học viện sẽ khai giảng rồi.
“Sư phụ, ta về cùng người.” Đại Dũng theo sau Ninh Thư ra khỏi Viên Mệnh thành.
Ninh Thư không nói gì.
Dọc theo đường đi Ninh Thư đều thử kết nối với vùng sáng màu xanh trong ý thức, ăn mấy quả trí tuệ, ý thức của Tiểu Thảo phong phú không ít, ý thức tình cảm mãnh liệt hơn nhiều.
Có hưng phấn có vui mừng, còn có ỷ lại.
Nếu như ăn thêm một ít Trí Tuệ đan, trí não của Tiểu Thảo sẽ dần được nâng cao.
Thực sự là không chịu nổi loại cộng sự hại đồng đội này.
Có điều bây giờ có một vấn đề, chính là Tiểu Thảo, nhìn thấy sinh vật không phải Ninh Thư đều quấn lấy, coi là thức ăn của mình.
Nhiều lần vươn dây leo định lôi Đại Dũng đi.
Mỗi lần Tiểu Thảo như vậy, Ninh Thư tỏ ra rất không vui, cảm nhận được Ninh Thư không vui, Tiểu Thảo sẽ thu lại dây leo đổi thành quấn quít cổ tay Ninh Thư.
“Ta đã nói rồi, sinh vật có hai chân giống chủ nhân của ngươi đều không được ăn.” Ninh Thư nhiều lần dặn dò.
Tiểu Thảo hóa thành một ngọn cỏ xanh mơn mởn lay động trước mặt cô.
Ninh Thư đẩy Tiểu Thảo đang cản trở tầm mắt của cô ra.
“Không cần theo ta, ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó đi.” Quay về đế đô, Ninh Thư nói với Đại Dũng.
Đại Dũng tiễn Ninh Thư đến cửa nhà, bảo Ninh Thư bảo trọng rồi đi khỏi.
Ninh Thư mở cửa, thấy tiểu Đậu Đinh đang ngồi xếp bằng dưới đất tu luyện, Ninh Thư khẽ khàng đi vào.
Xem ra phải bố trí một cái Tụ Linh trận ở trong nhà.
Cần thiết để người Nhạc gia đều tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, mặc dù không thể hùng mạnh, nhưng có thể khiến cơ thể khỏe mạnh.
Hai cụ Nhạc gia đều là những người có cơ thể hao mòn theo thời gian, nếu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, cơ thể sẽ tốt hơn rất nhiều.
Ninh Thư lấy tiền trong túi ra, để lên bàn, nhìn chằm chằm tiểu Đậu Đinh tu luyện.
Tiểu Đậu đinh thu lại tư thế, thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, lập tức vui mừng đứng lên chạy đến bên Ninh Thư: “Tỷ tỷ, tỷ đã trở về?”
“Ừm, tu luyện thế nào rồi?” Ninh Thư cười hỏi tiểu Đậu Đinh.