Ninh Thư dắt tay tiểu Đậu Đinh đến học viện, sắp xếp xong chỗ ngồi cho tiểu Đậu Đinh, Ninh Thư ngồi xuống vị trí của Liên Băng Mộng.
Từ sau lần trước hai người xích mích với nhau, mối quan hệ giữa Ninh Thư và Liên Băng Mộng giống như dòng nước lạnh ở Siberia vậy.
Hai người xích mích một trận, trong lòng Ninh Thư ngược lại lại cảm thấy nhẹ nhõm, có xích mích cũng tốt.
Văn đạo sư nhìn chằm chằm vào tiểu Đậu Đinh, nói với Ninh Thư: “Không tuân thủ quy định của học viện, tùy tiện đưa trẻ con vào đây, cẩn thận kẻo bị triệu hoán thú của học sinh ăn thịt đấy.”
“Không đâu, ta sẽ đánh chết mấy con triệu hoán thú đó.” Tiểu Đậu Đinh vội vàng nói.
Văn đạo sư nhíu mày: “Ngươi định đánh mấy con triệu hoán thú đó như thế nào?”
“Dùng nắm đấm.” Tiểu Đậu Đinh giơ nắm đấm bé xíu của mình lên.
Văn đạo sư im lặng chẳng nói lời nào.
Trọng tài trên lôi đài gọi tên Ninh Thư, Ninh Thư bước lên lôi đài tỉ thí.
Ninh Thư dặn dò tiểu Đậu Đinh: “Đệ phải ngoan ngoãn ở lại đây, không được chạy đi đâu.”
“Đạo sư, người giúp ta trông đệ đệ ta một lát, ta sẽ quay lại nhanh thôi.” Ninh Thư nói thêm với Văn đạo sư một câu rồi bước lên lôi đài.
Đối thủ của Ninh Thư cảnh giác nhìn cô, tất cả mọi người đều biết triệu hoán thú của Ninh Thư có năng lực quấn người rất mạnh, nếu bị quấn thì chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trận.
Tuy nhiên, những người lọt vào top 50 đều không phải là kẻ yếu, ai cũng có năng lực cả, đối thủ thả ra một triệu hoán thú có hình dáng rất giống khỉ.
Con khỉ này có đôi mắt màu lục bích.
Ninh Thư lắc lắc cái đầu, dự định dùng tay không để đánh nhau với con khỉ.
“Bắt đầu.” Đạo sư vừa dứt lời, Ninh Thư giơ nắm đấm lên hướng về phía con khỉ.
Đối thủ của Ninh Thư đứng lặng người nhìn Ninh Thư, phát hiện thấy Ninh Thư không hề thả triệu hoán thú, trong lòng rất gấp gáp: “Mau đánh bại cô ta.”
Con khỉ kêu lên hai tiếng, xông tới Ninh Thư, Ninh Thư dùng tay không đánh nhau với nó, nhưng đôi mắt màu ngọc bích của con khỉ sẽ khiến cho người ta hoảng loạn.
“Tỷ tỷ cố lên, tỷ tỷ giỏi nhất…” Tiểu Đậu Đinh ngồi trên ghế, vẫy cả hai tay hét lớn tên Ninh Thư.
“Ngồi xuống.” Văn đạo sư lặng lẽ trông tiểu Đậu Đinh.
“Vâng…” Tiểu Đậu Đinh ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ninh Thư cố gắng không nhìn vào đôi mắt của con khỉ, tốc độ của nó rất nhanh, khi Ninh Thư giơ nắm đấm đánh về phía nó, con khỉ đã biến mất dạng, chỉ còn lại tàn ảnh.
Sau đó, con khỉ lại xuất hiện từ hướng khác công kích.
Ninh Thư tâm trí rất ổn định, không vội vàng, qua một phen giao đấu, con khi bỉ đánh gục xuống lôi đài.
Liên Băng Mộng và Mục Tử Kỳ cùng với một đám binh lính ngồi cùng một chỗ với nhau, cùng nhìn Ninh Thư giao đấu.
“Người phụ nữ này luyện thứ võ công gì, sao có thể lợi hại đến vậy, có thể tay không đánh bại được triệu hoán thú.” Một học sinh nam nhíu mày hỏi.
“Với sức mạnh của cô ta, thì không có triệu hoán thú cũng vẫn thắng được.”
“Mục Tử Kỳ, không phải cô gái này đã từng tỏ tình với cậu hay sao, cậu đi hỏi xem cô ta luyện loại võ công gì, triệu hoán thú của chúng ta cũng mạnh, lại có thêm thứ võ công này, thì nhất định thực lực của chúng ta sẽ rất khó đánh bại.”
Mục Tử Kỳ sắc mặt vô cùng khó coi: “Đám bạn xấu xa, lại muốn ta đi hỏi han cái người phụ nữ đáng ghét đó, ta còn không muốn nhìn mặt cô ta nữa.”
“Tự tôn nhất thời không tính làm gì, hãy dùng mỹ nhân kế đi hỏi xem thế nào, cùng lắm là bị cô ta đánh một trận, nếu như cậu đùa giỡn với tình cảm của cô ta, rồi lại bỏ rơi cô ta, đao không dính máu, bảo đảm cô ta sẽ đau khổ hơn bây giờ nhiều.”
Sắc mặt Liên Băng Mộng không được tốt: “Mấy người đang nói gì thế?”
Mục Tử Kỳ nhìn Liên Băng Mộng: “Nếu như ta được thi đấu với Nhạc Song Song trước, ta sẽ cố gắng làm tổn hao năng lực chiến đấu của cô ta, đến lúc đó cô chắc chắn nắm phần thắng.”
“Ý của ngươi là ta đánh không lại cô ta?” Liên Băng Mộng lườm Mục Tử Kỳ: “Ngươi không tin ta, ngươi nghĩ ta đánh không lại cô ta.”
“Ta không có ý đó.” Mục Tử Kỳ lắc đầu.
Liên Băng Mộng nhìn chằm chằm vào Ninh Thư, điềm đạm nói: “Cô ta cũng có thực lực, nhưng muốn đánh bại ta thì
đương nhiên là chuyện không thể.”
“Nhạc Song Song thắng.”
“Tỷ tỷ, tỷ thật là giỏi.” Ninh Thư bước xuống lôi đài, tiểu Đậu Đinh vội chạy tới.
Ninh Thư nói: “Đậu Đinh, đệ xem tỷ tỷ vẫn chưa gọi triệu hoán thú ra, cũng vẫn đánh bại được triệu hoán thú của đối thủ, Đậu Đinh cũng sẽ giỏi được như tỷ, vì vậy có triệu hoán thú hay không thì cũng không quan trọng.”
Trong lòng tiểu Đậu Đinh vẫn luôn rất thất vọng vì mình không được làm triệu hoán sư.
Tiểu Đậu Đinh gật đầu: “Đệ nhất định sẽ cố gắng.”
Ninh Thư ngồi cùng với tiểu Đậu Đinh, theo dõi trận thi đấu trên lôi đài.
Thực lực của Liên Băng Mộng quả thật rất mạnh, có vẻ như muốn thách đấu với Ninh Thư, nên Liên Băng Mộng cũng không gọi triệu hoán thú ra, dùng công phu của mình để đánh bại triệu hoán thú của đối thủ.
Cũng muốn cho Ninh Thư nhìn rõ thực lực của Liên Băng Mộng, xem ra, võ công của Liên Băng Mộng đã tu luyện tới mức có thể xuất nội công được rồi.
Có điều, đối thủ của Liên Băng Mộng là một triệu hoán thú thiên về sức mạnh, nếu đổi thành triệu hoán thú thiên về nguyên tố, phun nước phun lửa, thì hy vọng chiến thắng của cô sẽ không lớn.
“Tỷ tỷ, cô ta cũng biết đấu khí ư?” Tiểu Đậu Đinh nhìn thấy phương thức chiến đấu của Liên Băng Mộng rất giống với Ninh Thư, nên quay sang hỏi.
“Không giống.” Ninh Thư sờ đầu của tiểu Đậu Đinh, Tuyệt Thế Võ Công càng về sau càng mạnh hơn.
Văn đạo sư quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi: “Đấu khí là cái gì?”
“Chỉ là tên của một loại võ công.” Ninh Thư lạnh lùng đáp.
Văn đạo sư híp mắt lại, nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Sao ta chưa từng nghe ai kể về thứ võ công này?”
“Đạo sư, người không thể biết hết tất cả võ công trên toàn thiên hạ này được đâu.” Ninh Thư lườm một cái.
Văn đạo sư gật đầu: “Ta đang đi sưu tập các công thức võ công toàn thiên hạ.”
Ninh Thư: …
“Trận đấu tiếp theo, Nhạc Song Song đấu với Mục Tử Kỳ.” Đạo sư hét lớn.
Ninh Thư nhíu mày, thật không ngờ cô lại phải thi đấu với Mục Tử Kỳ sớm như vậy.
Ninh Thư bước lên đài, nhìn Mục Tử Kỳ đứng ở phía đối diện, Mục Tử Kỳ hơi cau mặt, sắc mặt rất khó coi.
Mục Tử Kỳ nhìn Ninh Thư, rồi nói: “Tuy cô rất mạnh, nhưng ta vẫn thấy chán ghét cô, ta không bao giờ thích cô đâu.”
Mục Tử Kỳ khiến cho mọi người dưới khán đài xôn xao bàn tán, ánh mắt nghi hoặc đổ dồn về phía Ninh Thư, không ít người còn cảm thấy hả hê.
Tuy Ninh Thư đã lọt vào top 50, nhưng ấn tượng của mọi người đối với Nhạc Song Song chỉ là một triệu hoán sư rác rưởi.
Ninh Thư: →_→
Cái quái gì thế?
“Nhạc Song Song, ta sẽ nhắc lại một lần nữa, ta không thích cô, cho dù cô có giỏi giang đến đâu, ta vẫn sẽ ghét cô.” Mục Tử Kỳ nói với giọng kiêu ngạo.
Ninh Thư nhìn Mục Tử Kỳ, hắn cố ý chọc tức cô, dùng phương thức khác để đánh bại cô, bị người mình thích từ chối, lại còn trước mặt bao nhiêu người.
Nếu đổi lại là người phụ nữ khác thì có lẽ đã không chịu đựng được rồi, có khi còn thấy đau lòng xấu hổ, không còn mặt mũi nào đứng trên lôi đài, mà chạy ra một góc khóc nức nở rồi.
Ninh Thư khẽ động cổ tay, lắc lắc đầu, cổ phát ra tiếng kêu răng rắc, cười nhạt rồi nói: “Ngươi ghét ta đâu có liên quan gì đến ta, cứ làm như ngươi thích ta thì đời ta được thăng hoa vậy.”
“Quất hắn.” Ninh Thư gọi Tiểu Thảo xuất hiện, dây cỏ của Tiểu Thảo quấn chặt lấy Mục Tử Kỳ, sắc mặt Mục Tử Kỳ vô cùng khó coi, lườm Ninh Thư đến mức muốn rơi cả con ngươi.