Không chỉ riêng Văn đạo sư tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, mà ngay cả viện trưởng cũng bắt đầu tu luyện.
Viện trưởng vươn đôi tay nhơm nhớp dầu của ông ta nắm lấy tay Ninh Thư: “Cảm ơn Nhạc đạo sư.”
Ninh Thư: …
Ninh Thư rút tay lại, nhìn xuống đôi tay mình dính đầy dầu đến mức phản quang, nói: “Viện trưởng, người nên đi gội đầu.”
Viện trưởng sờ đầu mình một cái: “Tóc ta cũng không có nhiều, gội đầu hay không cũng không sao.”
Lớp đấu khí nhanh chóng được mở ra, học viện cho phép học sinh được đăng ký tu luyện đấu khí.
Ninh Thư mặc bộ trường bào của đạo sư, rảo chân bước vào lớp.
Chỉ có hai học viên, một người là tiểu Đậu Đinh, còn một người là học viên lớn tuổi Đại Dũng.
Ninh Thư cũng không hề thất vọng, Tuyệt Thế Võ Công tuy lợi hại, nhưng trong mắt của các triệu hoán sư, vẫn là một môn võ công hạ đẳng.
Ninh Thư cũng không vội, thời gian vẫn còn nhiều.
Dù sao thì hiện giờ cô cũng đã trở thành đạo sư của học viện triệu hoán, tiền lương mỗi tháng đủ nuôi sống cả gia đình Nhạc gia.
Bây giờ cô đang có mối thâm thù với Mục gia, Ninh Thư cũng không có ý định rời khỏi học viện.
Ninh Thư bắt đầu dạy dỗ cho em trai và học trò của mình.
Một thời gian dài đã trôi qua, Ninh Thư vẫn không có thêm học trò nào mới.
Phía Mục gia đã có lời, ai dám tham gia lớp học đấu khí, đều sẽ trở thành kẻ thù của Mục gia.
Lớp học đấu khí vắng như chùa bà Đanh.
“Không có gì phải vội, là vàng nhất định sẽ có ngày chiếu rạng.” Viện trưởng an ủi Ninh Thư, lại đưa đôi tay bóng dầu ra nắm lấy tay của Ninh Thư.
Ninh Thư lườm một cái, chắp tay ra sau lưng.
Lão thối hèn hạ.
“Viện trưởng, ta không vội.” Ninh Thư không hề sốt ruột trước tình hình hiện tại, có học viện bảo vệ cô, lại còn có thể tu luyện.
“Tâm thế tốt, không tệ, không tệ.”
Ninh Thư trở thành đạo sư, còn Mục Tử Kỳ thì lại thôi học ở học viện triệu hoán, nghe được tin tức này, với tính cách của Mục Tử Kỳ, làm sao có thể yên ổn nhìn Ninh Thư cao cao tại thượng được.
Mục Tử Kỳ về với gia tộc, thề phải tu luyện mạnh mẽ hơn để báo thù.
Không chỉ riêng Mục Tử Kỳ thôi học, Liên Băng Mộng cũng xin nghỉ học tại học viện, tuy cô ta đã tìm lại được viên ngọc, nhưng vẫn không có cách nào liên kết được với viên ngọc, cũng không còn cách nào gọi được triệu hoán thú nữa.
Viên ngọc này bây giờ cũng vô dụng rồi.
Nhưng dù sao Liên Băng Mộng cũng là người xuyên không đến, linh hồn và sức mạnh tinh thần đều vô cùng mạnh mẽ, có thể dựa vào phương pháp của triệu hoán sư để gọi triệu hoán thú.
Thế nhưng những triệu hoán thú được gọi ra bằng cách này không thể mạnh bằng những triệu hoán thú được gọi ra từ viên ngọc, lại còn gọi được nhiều thú ra cùng một lúc.
Thế nhưng bây giờ cô ta chỉ có mỗi một triệu hoán thú.
Liên Băng Mộng tạm thời không thể chấp nhận được, không thể chấp nhận được việc cô ta bị dồn đến mức này.
Liên Băng Mộng vẫn luôn cho rằng triệu hoán thú của mình rất mạnh, số lượng lại vô cùng nhiều, nhưng bây giờ cô ta cũng chỉ giống với những triệu hoán sư bình thường, không có chút ưu thế nào.
Liên Băng Mộng rất hối hận vì đã đưa ra viên ngọc này, đáng lẽ cô ta không nên đưa ra lá bài cuối cùng này, cho dù có chết.
Liên Băng Mộng thực ra vẫn còn một triệu hoán thú vô cùng mạnh, đó chính là Bạch Hổ.
Bạch Hổ được triệu hoán đến thế gian này, không có viên ngọc thì hắn không thể trở về được.
Nhưng Bạch Hổ hoàn toàn không chịu sự khống chế của Liên Băng Mộng, khiến cho Liên Băng Mộng lo lắng đề phòng.
Mục đích của Bạch Hổ là vì muốn có viên ngọc, ngày trước Liên Băng Mộng lừa gạt Bạch Hổ, sau này lại dùng viên ngọc để tiễn Bạch Hổ đi.
Hiện tại tai họa đang đeo bám cô ta, ngày nào mở mắt ra cũng nhìn thấy tên Bạch Hổ trắng toát.
Nếu như cô ta có thể liên kết với viên ngọc, thì nhất định sẽ đuổi Bạch Hổ đi.
Liên Băng Mộng hối hận vì đã triệu hoán Bạch Hổ, hối hận vì đã đem viên ngọc ra.
Liên Băng Mộng trong lòng vô cùng khó chịu, một người đang có địa vị cao sang được người người sùng kính, bây giờ bị đẩy xuống địa vị thấp hèn, cảm giác bị đẩy xuống vực như thế này không phải ai cũng có thể chịu đựng được, cô ta giờ phải mang trong lòng áp lực quá lớn.
Liên Băng Mộng hiện tại đang rất căm ghét triệu hoán thú của bản thân, thậm chí còn cố ý giết chết triệu hoán thú, muốn một lần nữa gọi triệu hoán thú.
Từng sở hữu những triệu hoán thú với sức mạnh vô cùng lớn như phượng hoàng, Bạch Hổ, Liên Băng Mộng cảm thấy những con triệu hoán thú yếu ớt vô cùng chướng mắt.
Giá như có được một con triệu hoán thú như con rồng có cánh thì tốt.
Liên Băng Mộng tiếp tục gọi triệu hoán thú, lần này cũng khá mạnh, nhưng Liên Băng Mộng
vẫn không vừa lòng, con triệu hoán thú này cũng chẳng thông minh.
Nếu so sánh với những con triệu hoán thú trước đây của cô ta, thì quả là khác biệt một trời một vực.
Những người khác đều cố gắng bồi dưỡng triệu hoán thú, cùng với triệu hoán thú của mình mạnh lên.
Thế nhưng xuất phát điểm của Liên Băng Mộng quá cao, bây giờ bắt cô ta phải từng bước huấn luyện một con triệu hoán thú, cô ta không đủ kiên nhẫn.
Đội lính đánh thuê do cô ta tập hợp giờ cũng bị giải tán, binh đoàn uy chấn đại lục sau này cũng vì thế mà giải tán.
Là do Liên Băng Mộng đích thân giải tán, cô ta vốn là thủ lĩnh của binh đoàn, nhưng hiện giờ không có cách nào gọi được triệu hoán thú đủ mạnh, càng không thể gọi được nhiều triệu hoán thú cùng một lúc.
Thay vì bị người ta nghi ngờ và chê cười, thì thà tự tay mình giải tán quân binh của mình thì hơn.
Khởi điểm cao như vậy, nhưng hoàn cảnh hiện tại của Liên Băng Mộng lại có chút xấu hổ, nên bây giờ Liên Băng Mộng cảm thấy rất khó chịu.
Điều khiến cho Liên Băng Mộng khó chịu chính là sự yếu đuối, Nhạc Song Song trước đây cần sự bảo vệ của cô ta bây giờ đã vô cùng mạnh mẽ, lại còn trở thành đạo sư.
Không có viên ngọc, cô ta không thể truy đuổi Nhạc Song Song được, cảm giác trong lòng Liên Băng Mộng lúc này là sự bất lực và tức giận.
Thậm chí Liên Băng Mộng còn chạy đến học viện mắng Ninh Thư là phản đồ, phản bội lại tình bạn của họ.
Ninh Thư ra lệnh cho Tiểu Thảo trói chặt Liên Băng Mộng, rồi ném ra bên ngoài học viện.
Tình bạn cái gì chứ.
Liên Băng Mộng nói như vậy có thấy hổ thẹn với lòng mình hay không, lúc nào cũng cho rằng bản thân thành người bị hại.
Ninh Thư không có tâm trạng, cũng không có thời gian nói với Liên Băng Mộng mấy lời vô nghĩa này.
Ninh Thư đang tập trung huấn luyện đệ đệ của mình, sắp đến ngày tỉ thí của học viện rồi, lần này lớp đấu khí cũng phải tham gia.
Đại Dũng đã đến tuổi trung niên, làm sao có thể tham gia trận đấu lần này được, với lại, hầu hết thời gian Đại Dũng đều tập trung cho nhiệm vụ dụng binh.
Ninh Thư bây giờ chỉ có thể trông cậy vào tiểu Đậu Đinh mới có thể khiến cho lớp đấu khí nở mày nở mặt.
Tiểu Đậu Đinh hiện đang vận kình khí để phát ra bên ngoài, mơ hồ bắt đầu hình thành kình khí rồi, chỉ là không biết tiểu Đậu Đinh sẽ luyện ra loại kình khí gì thôi.
Ninh Thư vẫn luôn ở bên cạnh tiểu Đậu Đinh, nhìn tiểu Đậu Đinh tu luyện, tiểu Đậu Đinh mở to mắt, Ninh Thư liền hỏi: “Đã hình thành nên loại nội kình gì rồi?”
Sắc mặt tiểu Đậu Đinh có chút kỳ quái, phát ra loại kình khí của bản thân mình.
Kình khí có hình dạng của mỹ nhân ngư, tay của mỹ nhân ngư còn cầm một cây đinh ba.
Tiểu Đậu Đinh vừa hình thành kình khí, nhưng kình khí lại không được ổn định, được một lát rồi biến mất.
“Không tồi.” Ninh Thư vỗ vai tiểu Đậu Đinh.
“Tỷ tỷ, đây là gì, sao không phải là rồng?” Tiểu Đậu Đinh có vẻ rất thèm muốn rồng vàng.
“Kình khí này của đệ nếu so với tỷ, chỉ mạnh hơn chứ không hề yếu.” Ninh Thư nói: “Có chút giống Na Tra dùng sấm sét.”
“Cấp cao nhất trong đấu khí, đó là giao phó cho kình khí sinh mệnh.” Ninh Thư đã cảm nhận được, những kình khí này có lẽ có thể trở thành một sinh mệnh.
Đến thời điểm hiện tại, Ninh Thư vẫn chưa thể khiến cho con rồng của cô sống lại, vốn dĩ có linh trí, chỉ là phát triển theo hướng đó mà thôi.
“Có giống với triệu hoán thú không?” Tiểu Đậu Đinh vui mừng nắm lấy tay Ninh Thư.
“Có thể lắm, cũng có thể hình thành sinh vật.” Ninh Thư nói.