Ninh Thư tiếp thu xong kịch bản, mở mắt ra chầm chậm nhìn sang Bạch Phi Phi, Bạch Phi Phi vô cùng xinh đẹp, tuổi còn nhỏ nên da mặt trắng nõn nà.
Cô bé toát lên vẻ thanh xuân đầy sức sống.
Bị Ninh Thư cứ nhìn chằm chằm, Bạch Phi Phi có chút ngại ngùng kéo kéo vạt áo, rồi hỏi: “Dì Ôn, dì sao thế?”
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Gọi là chị, gọi dì làm gì?”
Bạch Phi Phi lặng người, có chút khó nói, giọng nhỏ nhẹ: “Dì là vị hôn phu của chú, sao con dám gọi là chị chứ?”
“Chị không cấm cản Đường Dục nuôi dưỡng em, nhưng bây giờ em cũng đã là thiếu nữ rồi, phải chú ý hình tượng, ở thời xưa, với độ tuổi như em đã được gả cho người ta rồi đấy.” Ninh Thư cười cười nhìn Bạch Phi Phi.
“Em là con nuôi của Đường Dục, Đường Dục là ba nuôi của em, sau này chị lấy bố nuôi của em, thì em chính là con nuôi của chị, nhưng hai người không phải là cha con ruột thịt, vẫn phải giữ khoảng cách.” Trời mưa giông sấm sét ngủ cùng trên một giường thì còn ra thể thống gì.
Sau này, mối quan hệ của hai người phát triển nhanh đến mức chỉ cần mưa giông sấm sét là Đường Dục tự động đến bên giường của Bạch Phi Phi, an ủi cô gái Bạch Phi Phi đang sợ hãi vì sấm sét.
Chỉ là tiếng sét thôi, sợ cái khỉ gì.
Cho dù không xảy ra chuyện gì, cô nam quả nữ nằm chung một giường, có vẻ rất ám muội, không khí lại ấm cúng, dễ dao động lòng người.
Bạch Phi Phi vội vàng khoác tay Ninh Thư nói: “Dì Ôn, con và chú thật sự không có gì cả, chú là trưởng bối của con, con rất kính yêu người, hoàn toàn không giống như dì nghĩ đâu.”
Ninh Thư nhìn chằm chằm vào Bạch Phi Phi, rõ ràng là có gì đó, những hành động của Bạch Phi Phi rõ ràng là muốn lấy lòng Đường Dục.
Biết rõ bố mẹ của mình bị Đường Dục hại chết, nhưng chỉ hơi day dứt một chút rồi quyết định tha thứ cho Đường Dục.
Cái quái gì vậy? Lập trường không kiên định ư?
Muốn rời đi thì nhanh cuốn gói cút khỏi nơi này.
Ninh Thư vươn tay vỗ vai Bạch Phi Phi: “Có dịp nào đó chúng ta đi chơi tăng tình cảm mẹ nuôi con nuôi nhé.”
Đường Dục tắm xong bước xuống dưới nhà, mặc bộ quần áo ở nhà, toàn thân toát ra mùi sữa tắm và mùi nước nóng.
“Ôn Hàm Lôi, cô muốn gây sự vô cớ đến bao giờ?” Đường Dục hất tay của Ninh Thư đang đặt trên vai của Bạch Phi Phi.
“Bạch Phi Phi chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Súc sinh, ngay đến một đứa trẻ cũng không tha, Ninh Thư nhún vai: “Em đâu có làm gì quá đáng, em thấy anh hộc tốc chạy về nhà, tưởng Bạch Phi Phi xảy ra chuyện gì?”
Lúc nãy đang cùng ngồi ăn cơm, Đường Dục bỏ Ninh Thư ở lại, chạy hộc tốc về nhà, chẳng qua cũng chỉ vì trong bếp có con gián mà thôi, Bạch Phi Phi sợ hãi vội vàng gọi điện bắt Đường Dục trở về.
Chỉ là một con gián, sợ cái gì chứ?
Ôn Hàm Lôi dựa vào trực giác nhạy bén của phụ nữ, thấy được sự quan tâm của Đường Dục dành cho Bạch Phi Phi, nhất là lúc Đường Dục vừa bước vào nhà, Bạch Phi Phi càng luống cuống tay chân, hét lớn rồi chạy vào ôm chặt lấy Đường Dục, đầu dựa vào ngực của Đường Dục.
Cảnh này đâu có giống cảnh cha con với nhau đâu.
Ôn Hàm Lôi ngạc nhiên kéo Bạch Phi Phi ra khỏi vòng tay của Đường Dục, lúc ấy định tát cho Bạch Phi Phi một cái, nhưng bị Đường Dục giữ tay lại.
Sau đó, Ninh Thư xuất hiện, nôn lên người Đường Dục.
“Ôn Hàm Lôi, tôi khẳng định sẽ kết hôn với cô, nhưng hy vọng cô cũng đừng gây sự vô lý, hành động này của cô khiến tôi rất bực mình.” Đường Dục cau mày, hắn lúc này trông rất nghiêm nghị.
Bạch Phi Phi nghe thấy Đường Dục nói vậy, gương mặt có chút buồn bã, Đường Dục nhìn Bạch Phi Phi một cái, gương mặt càng trở nên nghiêm nghị hơn.
Ninh Thư cười lớn, đưa tay ra định cầm lấy cánh tay của Đường Dục, Đường Dục tránh bàn tay của Ninh Thư, khiến cho Ninh Thư bị hẫng.
Ninh Thư cũng không thèm để ý, không thèm quan tâm đến ánh mắt đưa tình của hai con người này, vẫn nói một cách vui vẻ: “Em biết Đường Dục rất quan tâm đến
em, đám cưới của chúng ta là do cha mẹ hai bên sắp đặt, chỉ cần anh chịu cưới em, là em đã mãn nguyện lắm rồi.”
Gương mặt Bạch Phi Phi lại càng khó coi hơn, Đường Dục nhìn Ninh Thư rồi nói: “Không có chuyện gì thì em về đi.”
Ninh Thư ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân rồi nói: “Chúng ta vẫn chưa kịp ăn cơm, vả lại ba chúng ta vẫn chưa có dịp nào cùng ăn chung, hôm nay cùng ăn một bữa đi.”
Mấy thứ vừa ăn đã nôn ra hết rồi, bây giờ cô thấy rất đói, phải đi làm chút gì ăn trước đã, rồi tiện thể quan sát hai cha con nhà này.
“Sau này ba chúng ta cùng nhau sống chung một nhà, chúng ta cũng nên thích ứng dần đi là vừa.” Ninh Thư đứng dậy, đi vào phòng bếp: “Em nấu cơm, mọi người thưởng thức tay nghề của em nhé.”
Bạch Phi Phi thấy Ninh Thư ra dáng nữ chủ nhân của ngôi nhà này, liền vội vàng nói: “Dì Ôn, để con nấu.”
Ninh Thư ôn hòa nói: “Không sao, để chị nấu cho, em đứng cạnh giúp chị là được.”
Bạch Phi Phi nhìn sang Đường Dục, Đường Dục cũng không còn cách nào gật đầu đồng ý, Bạch Phi Phi cắn răng, cùng Ninh Thư vào bếp.
“Dì Ôn, dì muốn nấu món gì?” Bạch Phi Phi hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư suy nghĩ nghiêm túc: “Nấu mỳ đi, nấu mỳ là nhanh nhất, bố con ăn xong còn phải đi làm nữa.”
Bạch Phi Phi nghe thấy Ninh Thư nhắc đến hai từ “bố con” cảm giác không được tự nhiên, gọi là chú còn dễ nghe hơn, gấp gáp chạy lại bên Ninh Thư rồi hỏi: “Dì Ôn, bố của con đã qua đời rồi, chú là người giám hộ của con, chứ không phải bố của con.”
“Không phải bố ruột thì cũng là bố nuôi.” Ninh Thư nhìn sang Bạch Phi Phi đứng bên cạnh đang nấu mỳ rất nhanh nhẹn, còn đập thêm ba quả trứng.
“Sao không thuê thêm người làm, con còn đi học, tự nấu ăn thì sao mà kịp giờ đến lớp?” Ninh Thư lạnh lùng nói.
“Không sao đâu ạ, con có thể xoay sở được, con thích nấu cơm, không cần tìm người giúp việc đâu.” Bạch Phi Phi dùng đũa khuấy mỳ trong nồi: “Chú cũng thích ăn cơm con nấu, chú cũng đi làm vất vả.”
Muốn có được trái tim của một người đàn ông thì nhất định phải đi qua dạ dày của anh ta.
Nhưng còn phải xem đó là ai nấu, Bạch Phi Phi thành tâm thành ý làm những công việc này, cái dáng vẻ đoan trang hiền thục này khiến người khác rất dễ mềm lòng.
“Con đúng là hiếu thuận.” Ninh Thư cảm thán: “Đường Dục có một đứa con gái như con đúng là phúc đức, đợi sau khi mẹ và cha con kết hôn, chúng ta cùng nhau chung sống vui vẻ.”
Bạch Phi Phi dùng đũa gắp mỳ, tay hơi run, mỳ rớt xuống nồi, nước sôi bắn lên tay Bạch Phi Phi, Bạch Phi Phi kêu á một tiếng.
Đường Dục nghe thấy tiếng kêu của Bạch Phi Phi, vội vàng chạy từ phòng khách vào phòng bếp, nhìn thấy tay của Bạch Phi Phi đỏ ửng cả lên, liền vội vào đưa Bạch Phi Phi ra rửa qua nước lạnh.
“Sao con lại bất cẩn như vậy chứ?” Đường Dục nói với giọng trách móc.
Bạch Phi Phi cúi đầu nói nhỏ: “Con không cố ý, con xin lỗi chú.”
“Bố không muốn nghe con xin lỗi, sau này làm việc cẩn thận một chút.”
“Con biết rồi.”
Ninh Thư lạnh lùng nhìn cảnh này.
Mặc kệ Đường Dục có thừa nhận hay không, trong tiềm thức của hắn rất quan tâm đến Bạch Phi Phi, nhưng hắn không nhận ra đó là tình yêu, không nhận ra tình cảm thật sự trong lòng mình.
Lại còn muốn kết hôn với Ôn Hàm Lôi.
Đáng ghét, sao phải dùng cái loại người như hắn để đổi lấy sự tự do của người khác.