Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Thương nhân chi nữ (26)


trước sau

Dịch: Gin

Biên tập: Vong Hồn.

Không chỉ cướp đoạt đồ vật nhà nàng, còn muốn muốn mạng nàng, Phương gia rốt cuộc có chỗ nào không tốt với Cố Duệ, hắn dựa vào cái gì mà có thể yên tâm thoải mái mà làm như vậy.

“Thứ này vốn dĩ cũng không phải đồ của nhà ngươi, mà là năm đó tổ tiên ta bị người phản bội, lấy trộm bản đồ.”

“Ngươi có ý gì, ý của ngươi là tổ tiên nhà ta phản bội các ngươi?” Ninh Thư cau mày hỏi.

“Bắt lại.” Cố Duệ đạm mạc mà nói.

Thủ hạ Cố Duệ vây quanh Ninh Thư, Ninh Thư che mặt, rải độc dược lên người những tên thủ hạ này.

Đơn thương độc mã đấu với một nhóm người bất đắc dĩ phải sử dụng phương thức này.

Độc dược dính lên cơ thể, những người này cả người đều nhũn ra, một chút sức lực cũng không có, thình thịch một tiếng ngã sõng soài trên mặt đất.

Ninh Thư đá văng một tên ra, nhảy ra khỏi vòng vây, nàng nhanh chóng lui về phía sau rồi cảnh giác nhìn về phía Cố Duệ.

Cố Duệ cau mày nhìn thủ hạ ngã trên đất, giữa mày có chút nôn nóng, nhìn Ninh Thư nói: “Xem ra ta đã coi thường ngươi.”

Cố Duệ đi về phía Ninh Thư, bày ra tư thế phòng bị, “Cố Duệ, ngươi dựa vào cái gì mà đòi hiến tế ta, ngươi không có tư cách.”

“Ngươi là thê tử của ta, là Hoàng hậu Già quốc, vì quốc gia hy sinh đó chính là vinh quang của ngươi.” Cố Duệ vươn tay về phía Ninh Thư, “Để ngươi trở thành sinh tử linh, ngươi có thể mãi mãi bên cạnh ta.”

Ninh Thư: Con em ngươi, ai cần cùng ngươi vĩnh viễn bên nhau!!

Nàng là một nhiệm vụ giả chân chính, nếu như linh hồn bị hiến tế, thì làm sao có thể trở về được nữa.

Hơn nữa hiến tế xong, không biết linh hồn của nàng còn tồn tại nữa hay không.

Như vậy có thể khẳng định, nguyên chủ Phương Lan Tâm nhất định là bị hiến tế, hiến tế cho cái gì đó được gọi là sinh tử linh.

Ninh Thư vung độc dược về phía Cố Duệ, nhưng Cố Duệ lại không có phản ứng gì, thậm chí ôn hòa nhìn Ninh Thư mà cười cười, “Ta thể chất bách độc bất xâm, ngươi không biết ta vì phục quốc, trải qua bao nhiêu thống khổ đâu.”

Ninh Thư:…

Đậu móa. (ノಠдಠ)ノ︵┻━┻

Khẳng định tên này từ nhỏ phải ngâm qua không biết bao nhiêu loại dược, thì bây giờ mới có được cơ thể bách độc bất xâm.

Thấy độc không dùng được, Ninh Thư nhanh chóng bay lùi về phía sau.

“Ta khuyên ngươi không cần chạy loạn, chốn mộ địa này cũng không phải nơi tốt đẹp gì như những thứ ngươi đã thấy qua đâu.” Cố Duệ trầm giọng nói, quay sang Mạc Tuyệt Trần đang đứng xem tấu hài nói: “Giúp ta bắt lấy nàng ta.”

Mạc Tuyệt Trần nhún vai, “ Đồ ta muốn đã đạt được, những việc khác ta mặc kệ.”

Cố Duệ cũng không có tức giận, ngữ khí đạm mạc nhìn Mạc Tuyệt Trần nói: “Nếu không có ta, ngươi cũng không thể ra khỏi mộ địa này được, ngươi chắc chứ?”

Mạc Tuyệt Trần sắc mặt đổi đổi, “Bổn tọa ghét nhất là cùng kẻ như ngươi giao tiếp, so với mấy tên danh môn chính phái ra vẻ đạo mạo còn khiến ta ghê tởm hơn.”

Cố Duệ vì đạt thành mục đích của mình, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn, càng am hiểu moi móc nhược điểm của kẻ khác.

Nói dễ nghe một chút thì gọi là cơ trí, trí châu nắm, quyết thắng ngàn dặm ở ngoài, còn nói khó nghe chính chính là đê tiện vô sỉ.

Mạc Tuyệt Trần vây quanh Ninh Thư, hơn nữa còn có Thành Minh Tử, ba mặt giáp công tiến đánh Ninh Thư.

Ninh Thư hít sâu một hơi, hỏi lại một lần nữa: “Cố Duệ, phụ thân ta có phải do ngươi giết không.”

“Phụ thân ngươi là nhiễm dịch bệnh.” Cố Duệ nhàn nhạt mà nói, “Từ trước tới nay, ta chưa bao giờ nghĩ tới việc động tay động chân với phụ thân ngươi.”

Nhiễm dịch bệnh cũng có rất nhiều cách.

Ninh Thư hoài nghi cái chết của lão gia tử còn có ẩn tình khác, lão gia tử biết bản thân mình phải chết, chắc chắn sẽ đem đồ vật giao cho người thân nhất của mình.

Mà Phương Lan Tâm cũng chỉ là một bé gái mười bốn tuổi, phụ thân đã chết lại không có ai nương tựa, lúc này chỉ có thể dựa vào Cố Duệ.

Ninh Thư không biết cốt truyện làm sao giúp cho Cố Duệ có được bản đồ, Ninh Thư nghi ngờ là do Phương Lan Tâm chủ động đem đồ đưa cho Cố Duệ.

“Nhất định phải hiến tế ta sao?” Ninh Thư trầm mặt hỏi, “Vì sao nhất định phải là ta?”.

Cố Duệ giơ lên lục lạc trong tay lên, “Bởi vì chúng ta là phu thê tương thân tương ái, ngươi lại có Hoàng hậu mệnh cách, vậy đương nhiên ngươi là người thích hợp nhất.”

Ninh Thư:…

“Mập mạp chết tiệt, ngươi còn giãy giụa cái gì, chết mau đi một chút, lãng phí thời gian của nhau làm gì.” Mạc Tuyệt Trần có chút không kiên nhẫn, hiện tại hắn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi
này.

“Mẹ nó, người bị hiến tế cũng không phải là ngươi, có bản lĩnh ngươi đâm đao vào người chết trước đi.” Ninh Thư chán ghét nói.

Ninh Thư điều động khí kình trong đan điền, không tránh không né, nắm kiếm ngắn hướng về phía Cố Duệ.

Cố Duệ muốn mạng nàng, nàng liền giết Cố Duệ trước.

Có long khí hộ thể thì như thế nào, ta lại sợ ngươi quá đi.

Xem mèo nào cắn mỉu nào.

Ninh Thư cầm chủy thủ đâm về phía Cố Duệ, Cố Duệ nghiêng người tránh thoát công kích Ninh Thư, ra tay khống chế Ninh Thư.

Hai người tay không mà đánh.

Ninh Thư gắt gao cắn chặt quai hàm, võ công Cố Duệ không yếu, trong lúc nhất thời khiến Ninh Thư không có cách gì để giết chết Cố Duệ.

Tên nam nhân này ngày thường không thể hiện điều gì, nhưng bản lĩnh cũng rất lớn.

Ninh Thư túm chặt lục lạc đồng trong tay Cố Duệ, muốn đoạt lấy lục lạc.

“Bỏ tay ra.” Cố Duệ trầm mặt.

Ninh Thư nắm lục lạc, cảm giác lục lạc lạnh thấu xương, giống như có thể đem linh hồn đóng băng lại.

Ninh Thư một tay túm lục lạc, một tay cầm chủy thủ, hung hăng đâm về phía lục lạc, nàng phải huỷ hoại thứ này.

“Phương Lan Tâm, dừng tay.” Cố Duệ vươn tay ngăn cản Ninh Thư.

Ninh Thư điều động kình khí trong đan điền,sử dụng tốc độ nhanh nhất cùng sức lực lớn nhất đâm vào lục lạc đồng, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.

Mà trên sinh tử linh xuất hiện một khe nứt nhỏ.

Tất cả những quái vật chỉnh tề có mặt ở đó lập tức bắt đầu công kích người sống.

Mà những người nằm trên mặt đất không còn sức phản kháng tương đối xui xẻo, trực tiếp bị trường thương đâm xuyên qua người.

“Phương Lan Tâm.” Cố Duệ mắt đỏ ngầu, sắc mặt nhăn nhó mà nhìn Ninh Thư.

Đây là lần đầu tiền Ninh Thư nhìn thấy Cố Duệ bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

“Ha ha…” Ninh Thư vui sướng mà cười một tiếng, “Ta không được ăn quả tốt, tất cả các ngươi cùng đừng nghĩ được ăn quả ngọt.”

“Lấy linh hồn người thân cận nhất của ta hiến tế cho ngươi.”

“Lấy máu thịt người thân cận nhất của ta hiến tế cho ngươi.”

Cố Duệ dồn dập niệm chú ngữ, cư nhiên bắt lấy Mạc Tuyệt Trần, dùng một đao đâm vào tim Mạc Tuyệt Trần.

Mặt Mạc Tuyệt Trần dại ra, hiển nhiên không nghĩ tới Cố Duệ sẽ ra tay với mình.

“Lấy linh hồn người thân cận nhất của ta hiến tế cho ngươi.”

“Lấy máu thịt người thân cận nhất của ta hiến tế cho ngươi.”

Âm thanh Cố Duệ niệm chú ngữ càng ngày càng dồn dập, lay động sinh tử linh.

Quái vật dừng công kích.

Mạc Tuyệt Trần ôm ngực, máu tươi phun tung toé từ khe hở giữa ngón tay.

Biểu cảm dữ tợn đáng sợ, “Cố Duệ, ngươi dám động đến bổn tọa.”

“Hiến tế cho sinh tử linh, là phúc khí của ngươi.” Cố Duệ cũng là bất đắc dĩ, nếu có thể lựa chọn, hắn sẽ không lựa chọn có kẻ có nghiệp chướng trong người như Mạc Tuyệt Trần, mà hắn sẽ lựa chọn người có Hoàng hậu mệnh cách, có khí vận thêm thân Phương Lan Tâm.

Hơn nữa Phương Lan Tâm là người sẽ nương tựa vào hắn, hắn càng dễ dàng khống chế sinh tử linh.

Mạc Tuyệt Trần rất nhanh tắt thở, ánh mắt trống rỗng vô thần, hiển nhiên linh hồn đã biến mất khỏi thân thể.

Thân thể chậm rãi hóa thành bột phấn.

Ninh Thư rụt rụt đồng tử, nàng là người đầu tiên được Cố Duệ chọn làm đồ hiến tế, vậy Mạc Tuyệt Trần là người dự trữ hiến tế sao?.

Cố Duệ nhìn vết nứt trên mặt sinh tử linh, sắc mặt vô cùng khó coi, quay đầu nhìn Ninh Thư.

“Cố công tử, sinh tử linh này một lần chỉ có thể hiến tế một người.” Thành Minh Tử nói, “Sinh tử linh bị hư hỏng một phần, hơn nữa người hiến tế trong lòng đối với công tử có oán hận, chỉ sợ sẽ phản phệ lại công tử.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện