Dịch: Gin
Biên: Vong Hồn
Ninh Thư cũng không chê, vì Hạn Bạt, huyệt mộ đã không còn nước.
Lương khô vì ngấm nước mà trở nên mềm mềm dễ nuốt, không khiến người ăn bị nghẹn.
Hạn Bạt thẳng mắt mà nhìn Ninh Thư, mặt mũi hung tợn, móng tay đen đỏ lập loè ánh sáng, đây đúng là khiêu chiến năng lực thừa nhận của người khác mà, làm Ninh Thư cảm thấy mình không nuốt nổi nữa.
Nàng thử cùng Hạn Bạt nói chuyện, đều nói vạn vật đều có linh hồn, cũng không biết Hạn Bạt chỉ biết uống máu người có linh hồn hay không.
Ninh Thư hỏi: “Muốn ăn?”.
Ninh Thư nhấc tay cầm lương khô, vừa vẫy vẫy vừa nhìn Hạn Bạt.
Hạn Bạt mặt không cảm xúc nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư nghĩ nghĩ, ném một đống lương khô tới chỗ Hạn Bạt, lương khô bị ném tới trước mặt Hạn Bạt, vỡ thành bã đậu.
Hạn Bạt vươn móng tay dài chọc chọc lương khô, lúc hắn chọc lương khô, đất cứng trên mặt đất cũng bị chọc thành một hố nhỏ.
Ninh Thư nhìn mà da mặt run rẩy.
Bảo bảo rất sợ!
Nhiệm vụ này có phải sẽ thất bại hay không a?
Thất bại thì nhiệm vụ sẽ bị xóa bỏ, Ninh Thư không sợ bị xóa bỏ, bởi vì nàng đã có bùa hộ mệnh, nhưng Ninh Thư sợ linh hồn mình sẽ tiêu biến, không thể trở lại hệ thống không gian.
Càng sợ vĩnh viễn không thể trở lại hệ thống không gian.
Ninh Thư bế tắc, không thể trông cậy vào 2333 lúc nào cũng có thể giúp mình làm việc được, nhưng loại tình huống này Ninh Thư cũng không muốn gặp phải.
Nếu biết dung hợp hai hạt châu sẽ sinh ra tình huống như này, Ninh Thư sẽ không dung hợp.
Vì bây giờ, nó khiến cho nàng lâm vào tình cảnh, có nhà mà không thể quay về.
Ăn lương khô xong, Ninh Thư lấy ra bình dược, thuốc cũng ngấm nước nốt, thuốc trị thương từ dạng bột biến thành dạng nước sền sệt.
Ninh Thư vén tay áo lên, nhìn tới miệng vết thương bị dao găm đâm ra lỗ thủng, Ninh Thư cầm dược ném vào miệng vết thương.
Ninh Thư tê một tiếng, nếu nàng có thể đi ra ngoài, nàng nhất định phải để lại trên người Cố Duệ vô vàn vết tích.
Ninh Thư xử lý xong miệng vết thương, thấy Hạn Bạt nhìn mình, Ninh Thư cũng nhìn lại Hạn Bạt, Ninh Thư cảm thấy bây giờ bản thân không khác gì gà chọi, khóe miệng nhếch nhếch.
“Cầm đi mà chơi.” Ninh Thư ném bình không về phía Hạn Bạt.
Hạn Bạt bóp nát bình dược thành bột phấn.
Ninh Thư:…
Nơi đây được dạ minh châu chiếu rọi, toàn bộ mộ địa sáng như ban ngày.
Cây xanh lúc trước bị khô héo lúc này lại xanh um tươi tốt mọc lên.
Ninh Thư kinh ngạc vô cùng, Hạn Bạt xuất hiện, đất cằn ngàn dặm, vậy mà cây cối còn có thể lớn lên, hoa cũng nở luôn rồi.
Đây là loại sức mạnh gì, rốt cuộc có bảo vật gì?.
Loại bảo vật nào lại giấu ở chỗ này?.
Bảo vật gì đó Ninh Thư không thèm để ý, hiện tại nàng chỉ muốn rời khỏi chỗ này, thật là muốn khóc.
“Ngươi có thể để ta rời khỏi đây không?”.
“…”
“Ngươi biết đi ra ngoài như thế nào không?”.
“…”
“Ngươi có biết mình xấu lắm không?”.
“…”
Ninh Thư độc thoại, tới mức khô cả miệng.
Yết hầu Hạn Bạt phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, tựa như có đờm đặc trong yết hầu.
Ninh Thư trợn trắng mắt.
Hạn Bạt từng bước từng bước đi về phía Ninh Thư, Ninh Thư lập tức đem lá bùa trên ngực tháo xuống, giơ về phía Hạn Bạt.
Hạn Bạt dừng bước, nhìn lá bùa có chút sợ hãi.
Ninh Thư chậm rãi đi ra khỏi cung điện, Hạn Bạt cũng lẽo đẽo đi sau lưng Ninh Thư.
Ninh Thư cũng muốn lạy Hạn Bạt luôn, đại ca à, có thể quên nhau trong cuộc đời này được không!.
Ninh Thư cảm thấy phiền chán khi gặp phải một đối thủ có thực lực cường đại thế này, mà lại không có chỉ số thông minh.
Căn bản không thể nói chuyện cùng nhau!.
cổ họng Hạn Bạt phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc.
Ninh Thư trợn trắng mắt, mẹ nó ai mà hiểu được ngươi đang nói cái gì.
Ninh Thư giơ phù chú không ngừng lui về phía sau, Hạn Bạt cùng Ninh Thư bảo trì một đoạn khoảng cách không xa không gần.
Ninh Thư cũng không biết phù chú này có thể duy trì tới bao giờ.
Hiện tại Hạn Bạt sợ tấm phù chú này, có lẽ qua một thời gian nữa sẽ không còn sợ nữa, ngày chết của nàng sẽ tới luôn sao.
Mà cho dù phù chú này có dùng được lâu đi chăng nữa, nhưng không có đồ ăn, vậy thì sớm hay muộn gì nàng cũng đói mà chết thôi.
Nàng muốn thoát khỏi nơi này a.
Mẹ nó, vũ lực rất quan trọng, cực kỳ quan trọng.
Nếu nàng cũng có vũ lực mạnh mẽ, có thể đem những thứ trái ý mình giết chết hết, thì bây giờ làm gì đến nỗi phải rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan như thế này chứ.
Nhiệm vụ lần này quá cmn khó, hơn nữa nàng lại còn không biết cốt truyện.
Ninh Thư và Hạn Bạt giằng co một hồi lâu, có chút mệt mỏi, thân thể này thật
sự mỏi mệt.
Ninh Thư không biết hiện tại bên ngoài là ban ngày hay ban đêm, cũng không biết thời gian mình trong huyệt mộ này đã bao lâu rồi.
Thân thể mỏi mệt, hơn nữa lại còn bị thương, Ninh Thư có chút không chịu nổi.
Tuy rằng có khí kình chữa trị, nhưng loại mỏi mệt này không tiêu tán được, Ninh Thư thật muốn ngủ một giấc.
Ninh Thư thở ra một hơi, trong tay cầm lá bùa ngồi xuống.
Hạn Bạt trong cổ họng phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, nhìn dáng vẻ là đang nói chuyện, nhưng giống loài bất đồng, không thể thuận lợi cùng nhau nói chuyện.
Ninh Thư thật sự khốn đốn mà, nhưng bên cạnh còn có quái vật khủng bố, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, tâm tình căng chặt.
Ninh Thư dùng tay chống cằm, một tay giơ lá bùa.
Chung quanh im ắng, tĩnh mịch vô cùng, một chút tiếng động cũng không có, làm lòng người tê dại.
Hạn Bạt học Ninh Thư ngồi xếp bằng trên mặt đất, thẳng thắn mà nhìn chòng chọc Ninh Thư.
Ánh mắt khiến trái tim Ninh Thư kinh hoàng.
Nhưng nhìn dáng vẻ này của hắn, hình như không có ý định công kích nàng, điều này khiến Ninh Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ninh Thư…” 2333 biến mất một hồi lâu rốt cuộc cũng lên tiếng.
Ninh Thư kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi. “
“Vẫn còn đang tranh đấu, hơn nữa với sức của ta, hiện tại tạo thành thế chân vạc, ai cũng phải nề hà kẻ khác.” Giọng 2333 vô cùng mỏi mệt.
“Sức mạnh ta sở hữu đã tiêu hao gần hết, hơn nữa hệ thống không gian có vài công năng cũng hư hại, tạm thời không thể chữa trị.”
“Vất vả cho ngươi rồi, hiện tại ta có thể quay về hệ thống không gian không?” Ninh Thư hỏi, những công năng gì gì đó Ninh Thư cũng không để ý, nàng hiện tại cảm thấy có thể trở lại hệ thống không gian là tốt rồi.
Không đến mức trở thành cô hồn dã quỷ.
“Có thể trở lại không gian.” 2333 nói.
“Tốt quá rồi, có thể trở về là tốt rồi.” Ninh Thư thực thỏa mãn.
Được 2333 truyền tin, tâm trí Ninh Thư liền trở nên kiên định.
Ninh Thư nhìn thoáng qua Hạn Bạt, trong lòng không còn sợ hãi như trước, cho dù không hoàn thành nhiệm vụ, bị xóa bỏ, nhưng nàng vẫn có thể trở về hệ thống không gian.
“Nơi này có thể có căn nguyên thế giới thuộc tính mộc.” 2333 mở miệng nói.
“Thuộc tính mộc?” Ninh Thư kích động mà nhảy dựng lên, cuối cùng cũng gặp được căn nguyên thế giới.
Khó trách nơi này không có ánh mặt trời, cỏ cây vẫn có thể sinh trưởng, nguyên lai là bởi vì có căn nguyên thế giới thuộc tính mộc.
“Chỗ nào?” Ninh Thư hỏi.
“Không biết, ngươi tự tìm đi, ta kiến nghị ngươi nên trang bị chức năng truy tìm bảo vật, như vậy có bảo vật gì, chức năng truy tìm bảo vật cũng có thể tra được.” 2333 nói.
Ninh Thư cũng không nghĩ bản thân bị 2333 che dấu nhiều tới nỗi không biết mình cần cái gì.
Đầu tiên là chức năng định vị, bây giờ lại là chức năng tuy tìm bảo vật.
Hoài nghi 2333 biển thủ phần trăm.
“Ta muốn trang bị.”
“Xin lỗi, bởi vì hiện tại hệ thống nào đó công năng bị thiếu hụt, không thể trang bị.”
Ninh Thư:…
Thế thì đỡ làm sao được, căn nguyên thế giới tồn tại muôn hình vạn trạng, có thể là một thân cây, một cây cỏ, cũng có thể là một cục đá.
Mò kim đáy bể a.