Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Yêu nữ Ma giáo 14


trước sau

Dịch: Gin

“Nếu 《 quy nguyên thánh công 》 không ở trong tay người của Triệu gia bảo, thì tại sao người của Ma giáo người lại vây quanh.”

“Đêm qua nhất định là người của Ma giáo muốn cho đám đông hỗn loạn để thừa cơ trộm đi bí tịch.”

Tuệ Không sư phụ của Ô Hữu Tự nghe được những lời này, mắt chợt lóe sáng.

Mọi người ngươi một câu ta một câu, sôi nổi liệt kê các loại chứng cứ chứng minh 《 quy nguyên thánh công 》 đang ở Triệu gia bảo.

Triệu Bác nhỏ giọng nói với Ninh Thư: “Đây chính là lý do vì sao ta phải thống nhất giang hồ, những người này…”

“Triệu minh chủ, hy vọng ngài có thể giao 《 quy nguyên thánh công 》ra, tạo phúc cho chính đạo, đây chính là phúc phận của con dân chính đạo trong thiên hạ.”

Mặt Triệu Bác không đổi nói: “Trong Triệu gia bảo không có thứ đồ này, đây là quỷ kế của Ma giáo, muốn cho chúng ta giết hại lẫn nhau, hiện giờ các ngươi còn không đi tấn công Ma giáo mà ở đây làm loạn sao.”

“Triệu minh chủ, việc này cũng truyền khắp giang hồ rồi, người của Ma giáo người đang đi tìm bí tịch, mà bí tịch là do kẻ chạy trốn khỏi Ma giáo trộm mất.”

“Kẻ đó chắc chắn là chất nhi của ngài.”

Triệu Bác nhìn chằm chằm người đang nói chuyện, là chưởng phái Vô Cực Tông, “Lý trưởng lão, nói chuyện phải có căn cứ.”

“Nghị Nhi là người ta phái tới Ma giáo ẩn núp, trước đây ít lâu bị người trong Ma giáo phát hiện, phải chạy trốn, Ma giáo liền lấy cớ vu hãm Nghị nhi trộm đồ vật.” Triệu Bác nhàn nhạt nói.

“Lý trưởng lão, ngươi có ý kiến gì sao?”

“Ta không có ý kiến gì cả, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, đồ vật khẳng định ở trong tay Triệu gia bảo.” Lý trưởng lão của Vô Cực Tông nói.

“Đúng vậy, không có lửa thì làm sao có khói.”

Tất cả mọi người náo loạn lên, lúc trước còn nói phải đi tấn công Ma giáo cơ mà nhỉ.

Ninh Thư giật giật cổ, phát ra tiếng răng rắc răng rắc, “Nháo cái gì?”

Ninh Thư phi thân lên đài cao, đánh về phía Lý trưởng lão của Vô Cực Tông, Lý trưởng lão tránh né nắm đấm của Ninh Thư.

“Đại bá ta đang nói chuyện, làm gì có chuyện tới phiên ngươi xen miệng vào.” Ninh Thư nện một quyền xuống ngực Lý trưởng, lập tức Lý trưởng lão lùi lại hai bước, hộc ra một búng máu.

Đệ tử Vô Cực Tông lập tức vây quanh Ninh Thư, Mai Ngũ thấy Ninh Thư bị người vây quanh, thi triển khinh công nhảy vào vòng vây, lưng kề lưng với Ninh Thư.

“Ngươi có ý gì?” Lý trưởng lão của Vô Cực Tông nhìn Ninh Thư, thấy tuổi tác của Ninh Thư còn nhỏ, vậy mà chỉ một quyền của Ninh Thư lại đánh cho đối phương phụt máu.

Ninh Thư giương cằm, “Đại bá ta là võ lâm minh chủ, khi nào lại tới phiên ngươi xen miệng vào, cho dù đồ vật có ở trong tay đại bá ta thật đi chăng nữa, thì đó cũng chính là đồ của đại bá ta, các ngươi dựa vào cái gì mà lại yêu cầu đại bá ta giao đồ cho các.”

“Đây là vì chúng sinh trong thiên hạ.” Lý trưởng lão theo lý thường nói.

“Cái gì mà vì chúng sinh trong thiên hạ, đúng là đồ không biết xấu hổ.” Ninh Thư nắm chặt tay, cùng Mai Ngũ đánh hai người của Vô Cực Tông.

Ninh Thư đá vào bụng của Lý trưởng lão, khiến Lý trưởng lão bay một đoạn dài.

“Triệu Nghị, mau dừng tay lại.” Lúc này Triệu Bác mới kêu Ninh Thư dừng lại.

“Đại bá, những kẻ này chính là thiếu đòn, cấp ba phần nhan sắc liền phải khai phường nhuộm, lại còn cho rằng bản thân mình thật sự ghê gớm, đánh cho một trận là ổn rồi.” Ninh Thư bẻ ngón tay, phát ra tiếng răng rắc.

“A di đà phật, lệ khí của thí chủ quá nặng, đánh đánh giết giết cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ làm tổn thương hòa khí.” Tuệ không sư phụ phe phẩy đầu nói.

Ninh Thư nhìn chằm chằm Tuệ Không hòa thượng, cười lạnh một tiếng, “Ngươi có bản lĩnh gì mà đòi hòa giải, sao vừa rồi ngươi không biết đường khuyên nhủ người của Vô Cực Tông đi?”

“Tâm tư thí chủ cực đoan, rất dễ tẩu hỏa nhập ma.” Tuệ không sư phụ nhìn Ninh Thư nói.

Ninh Thư giật giật cổ, “Bởi vì cực đoan, cho nên mới phải phát tiết cảm xúc trong lòng.”

Ninh Thư nắm tay đánh về phía Tuệ Không hòa thượng.

“Nghị Nhi, Tuệ Không sư phụ đức cao vọng trọng, không thể vô lễ.” Triệu Bác hô hai tiếng tượng trưng.

Rốt cuộc trong lòng Triệu Bác đối với đám hòa thượng này cũng cực kỳ bất mãn.

Ninh Thư không chút lưu tay tấn công Tuệ Không hòa thượng, uốn lượn ngón tay chụp trước ngực Tuệ Không, tóm được áo cà sa của Tuệ Không hòa thượng.

Tuệ Không hòa thượng chặn Ninh Thư lại,
một tay khác của Ninh Thư lại chộp tới trước ngực của Tuệ Không, cũng không sờ thấy đồ giống như cuốn sách gì đó.

Rõ ràng là đêm qua cô ném bí tịch tới chỗ nghỉ ngơi cư trú của Ô Hữu Tự mà.

Ninh Thư không công kích Tuệ Không hòa thượng nữa, mà chuyển hướng tấn công sang những tên hòa thượng còn lại, cuối cùng tìm được một quyển sách ở trong túi vải của một tiểu sa di.

“Xin ngươi trả đồ vật lại cho ta.” Tiểu sa di* này lớn lên môi hồng răng trắng, mày thanh mắt sáng, khó có thể tưởng tượng ra một chú tiểu lớn lên lại có thể đẹp như vậy.

sa di: Tiếng nhà Phật (âm tiếng Phạn "sramanera"), là tiểu tăng, tiểu sa-môn, chú tiểu, dịch nghĩa là “cần sách” 勤策.

Ninh Thư dốc dốc túi vải, “Ta không cầm gì của nhóc cả.”

“Tuệ Cực, đệ không sao chứ?” Tuệ Không sư phụ vội vàng quan tâm hỏi han tiểu hòa thượng.

Tuệ không hòa thượng vẫn luôn thể hiện bộ dáng người xuất gia trầm ổn không vì ngoại cảnh ảnh hưởng tới mình, nhưng đối với tiểu sa di này lại vô cùng để ý.

Tiểu sa di lắc đầu, “Sư huynh, ta không có việc gì.”

Tuệ Cực dùng đôi mắt thanh tịnh nhìn Ninh Thư, cho người ta một cảm giác khác thường và cao khiết, khiến người nhìn thấy trong lòng không khỏi tự sinh ra cảm giác xấu hổ.

“Vị thí chủ này, có thể tra đồ cho tiểu tăng không?” Đôi tay của Tuệ Cực hợp nhất hành Phật lễ, nhìn Ninh Thư hỏi.

Ninh Thư ác liệt nói: “Nhìn dáng vẻ của nhóc, thì có vẻ nhóc thực sự để ý thứ này nhỉ.”

“Ta phải xem xem rốt cuộc thứ này là gì?” Ninh Thư nhe răng.

Tuệ Không hòa thượng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tuệ Cực tiểu hòa thượng mở miệng nói: “Vị thí chủ này, xin thí chủ đưa đồ lại cho tiểu tăng, tiểu tăng đáp ứng Triệu minh chủ chinh phạt Ma giáo.”

Ninh Thư nhún vai, “Không sao cả, đại bá ta có lòng tốt, lại có ta dẫn đường, Triệu gia bảo rất nhanh chóng có thể tiêu diệt Ma giáo, căn bản là không cần nhiều người như vậy.”

Ninh Thư mở túi vải ra lấy ra một quyển sách, vừa thấy tên 《 Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh 》

Kinh Phật 《 Bát Nhã tâm kinh 》 sao.

Ninh Thư:…

Đêm qua sách cô ném là quyển này?

Như vậy thì cũng thật xấu hổ.

Ninh Thư nhìn Tuệ Cực tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng này lớn lên mặt mày tinh xảo, lại không có một chút nữ khí, trên người cũng không có một chút thế tục chi khí.

“Xin thí chủ trả đồ lại cho tiểu tăng.” Tuệ Cực thi hành một cái Phật lễ, ngữ khí vững vàng nói.

“Nghị Nhi, làm loạn đủ rồi, trả đồ cho Tuệ Cực tiểu sư phụ đi.” Triệu Bác nhìn Ninh Thư nói.

Không tìm thấy đồ trên người hòa thượng của Ô Hữu Tự, vậy vì sao những hòa thượng này lại phải nhanh chóng rời đi?

Ninh Thư đưa túi màu hoàng thổ lại cho tiểu hòa thượng Tuệ Cực, ngay cả Triệu Bác cũng phải xưng hô với Tuệ Cực là tiểu sư phụ, tiểu hòa thượng này nhất định có chỗ độc đáo.

Tuệ Cực, Tuệ Cực…

Chẳng lẽ đứa nhóc này thông minh khác người?

Chẳng lẽ cái gì hắn cũng nhìn ra được, hoặc đã nhận ra bí tịch là giả?

Các loại ý niệm chạy loạn trong đầu Ninh Thư, khiến cô nhìn chằm chằm Tuệ Cực tiểu hòa thượng.

Tay Tuệ Cực tiếp nhận túi vải, sau đó nghiêng người đeo túi lên.

Tiểu hòa thượng ngẩng đầu, nghiền ngẫm ánh mắt của Ninh Thư, thực hiện một cái Phật lễ, “Thí chủ, oan oan tương báo khi nào mới dứt, không bằng cứ như vậy mà buông bỏ.”

“Tâm ma của thí chủ rất nhiều, những tâm ma này sớm hay muộn cũng sẽ cắn nuốt thí chủ.” Tuệ Cực nhìn Ninh Thư nói, “Lòng mang khó chịu, oán hận thiên hạ, thế giới trong mắt thí chủ thật đúng là địa ngục.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện