Dịch: Gin
Có rất ít phụ nữ có thể giữ được tỉnh táo khi rơi vào tình trạng hôn nhân thất bại, đa phần đều trở nên cuồng loạn, khóc nháo cầu xin, hoặc nếu không thì sẽ hận không thể cầm dao chém chết đôi nam nữ chó chết ấy.
Tức giận không thể làm được chuyện gì cả, cũng không thể giải quyết được vấn đề gì cả.
Tức giận chỉ có thể tạo nên nôn nóng, tạo ra sự hoang mang mang và sợ hãi với tương lai.
Nhưng tóm lại phải bỏ tất cả cảm xúc sang một bên, mấu chốt phải giải quyết vấn đề, lúc con người ta rơi vào bế tắc, càng cần phải khống chế cảm xúc lại, bởi chuyện xấu không chỉ xảy ra một lần.
Không tranh không đoạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không chút hoang mang, tạo ra một thế giới nhỏ, cho dù trong mắt người khác nhỏ bé không đáng kể, nhưng chỉ cần bản thân viên mãn và độc lập, hoàn thành thế giới tốt đẹp là được. Mặc kệ bên ngoài phù hoa phức tạp, từ trong tận đáy lòng luôn có một khoảng đất trời..
Ninh Thư đi được tới ngày hôm nay, chính là vì không có tình cảm hay lưu luyến gì với những người từng tiếp xúc, cũng không mong cầu đạt được điều gì trên những người này, vậy nên những người này có làm gì cũng không ảnh hưởng tới cô được.
Không có dục vọng thì chẳng có gì khiến mình gục ngã.
Nhưng khi phải chứng kiến thì vẫn cảm thấy ghê tởm.
Ninh Thư vốn nghĩ điều cần làm bây giờ là cần phải thả lỏng, nhưng tình huống bây giờ lại ngổn ngang trăm điều.
Đặc biệt lúc này, hai bên đều đã ngả bài, An Húc Thần cũng không còn cố kỵ gì mà tới nhà Nhan Tô Ni ở.
Nhưng điều khiến cô cạn lời nhất đấy là Tiết Tĩnh đã ngoại tình.
Ninh Thư gãi đầu.
Cả đêm ngủ trên sô pha, trong nhà này cũng chỉ có một mình Tiết Tĩnh ở, mẹ nó, hiện tại còn bắt cô mỗi tháng phải gánh thêm khoản nợ mua nhà nữa.
Ninh Thư:…
Ninh Thư đấm đấm ngực, muốn đấm để xua hết sự bực bội trong người, không phải có câu nói nói rất đúng sao, bản thân sống tốt hơn kẻ thù, là sự trả thù lớn nhất.
Sao lại còn phải cố tình tự tra tấn mình như vậy làm gì.
Có điều hai kẻ cấu kết làm chuyện xấu kia thật sự rất đáng giận, đã vậy lại còn không cảm thấy ăn năn tội lỗi, Nhan Tô Ni còn ra vẻ: đã bố thí hàng xịn cho bà rồi mà bản thân bà còn không giữ nổi.
Còn An Húc Thần đối với Tiết Tĩnh một chút quan tâm cũng không có.
Mẹ nó bà đây nợ các người cái gì chứ?
Ninh Thư cảm thấy tam quan của mình giờ đây nát còn hơn cả nhân há cảo, sao tam quan của bảo bảo lúc nào cũng bị dẫm đạp không chút thương tiếc vậy.
So sánh cùng đám người này, Ninh Thư cảm thấy bản thân mình vẫn còn quá lương thiện, chẳng khác gì chú thỏ trắng nhỏ bé lạc giữa chốn rừng sâu.
Ninh Thư xoa xoa bụng, thấy hơi hơi đói, bèn đứng dậy mở tủ lạnh ra xem bên trong có gì ăn không.
Trong tủ lạnh trống không, lại còn đầy vết bẩn, nhìn qua cũng có thể đoán được tủ này đã lâu không được dọn rửa.
Cuối cùng Ninh Thư tìm được hai gói mì ăn liền, mặc kệ mọi việc ra sao, cứ ăn no rồi tính tiếp.
Ninh Thư nấu mì, chỉ một loáng đã ăn hết một bát mì lớn.
Lúc ăn mì, cả người toát ra mồ hôi, Ninh Thư cảm thấy rất là vui sướng.
Ăn uống no say, Ninh Thư ợ một cái, rồi ngồi xếp bằng ở trên sô pha, suy nghĩ về tình huống trước mắt.
Tình huống bây giờ là xấu nhất, việc cô ngoại tình rất nhanh sẽ bị An Húc Thần biết.
Còn có một tên khác biết được nhược điểm của cô, khắp nơi áp bức cô nữa chứ.
Còn còn còn có đầu sỏ gây tội tạo nên bi kịch cho nguyên chủ, Nhan Tô Ni.
Ninh Thư cảm thấy tất cả mọi việc đều do tam quan vặn vẹo của cô gái có tên là Nhan Tô Ni này gây ra, đã vậy cô ta còn luôn cho mình là đúng nữa chứ.
Sai cũng là người khác sai chứ cô ta không có sai.
Tam quan khác biệt thật đúng là việc muốn mạng người, đừng nói tới việc làm bạn, ngay cả làm kẻ thù cũng không được ấy chứ.
Cũng không biết nguyên chủ làm sao có thể ở chung với Nhan Tô Ni đến tận bây giờ, hơn hai mươi năm chứ có ít ỏi gì đâu.
Ninh Thư chống trán, bao nhiêu việc phải lo, xử lý việc nào trước bây giờ?
Thôi, vẫn cứ tu luyện trước đi.
Ninh Thư bóp pháp quyết, bố trí một Tụ Linh Trận trong phòng, tụ tập linh khí xung quanh.
Ninh Thư tĩnh tâm tu luyện, cơ thể yếu ớt không làm được trò trống gì cả.
Ninh Thư đang tu luyện, chợt di động vang lên, Ninh Thư có chút tức giận mà mở to mắt, bởi vì linh khí ở hiện đại rất ít ỏi, Ninh Thư tu luyện một lúc lâu cũng không đạt được hiệu quả gì, bây giờ lại còn bị di động ngắt ngang, bực cả mình!
Ninh Thư áp chế cảm xúc bạo ngược trong lòng lại, cầm lấy di động trên bàn trà, màn hình hiện tên Vương Khoa.
Ninh Thư nhìn cái tên này, không phải là tên của thằng ngoại tình cùng với Tiết Tĩnh đây sao?
Ninh Thư nghe điện, alo một tiếng, bên kia truyền
tới giọng cười hắc hắc, Ninh Thư cảm thấy cực kỳ đáng khinh.
“Chuyện gì?” Ninh Thư hỏi.
“Hê hê, hôm nay là cuối tuần, anh mời em ăn cơm, em qua nhà anh đi.” Vương Khoa nói với Ninh Thư.
Ninh Thư không chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt, “Tôi không rảnh, không đi.”
“Sao vậy, lúc trước cô mong còn không được cơ mà.” Vương Khoa không vui nói, giọng hắn rất lớn, truyền qua di động tới lỗ tai Ninh Thư, còn khiến lỗ tai Ninh Thư ong ong, thực chói tai khó nghe.
“Vương Khoa, chú ý thái độ nói chuyện của anh.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
“Thái độ gì, cô cũng chỉ là một con đàn bà nằm dưới thân của tôi thôi, cô không muốn thấy cảnh ngày mai cả công ty ai cũng biết quan hệ của chúng ta chứ.” Vương Khoa lạnh lùng uy hiếp nói.
Người cùng một văn phòng, lúc chưa dính phải cũng không nhìn ra hắn là cái dạng người này, giờ thì hay rồi, hắn đã lộ ra bản chất ghê tởm của mình ra rồi.
Vậy nên, những chuyện như thế này, người chịu thiệt, người bị hại vẫn cứ luôn luôn là phụ nữ, xã hội này đối xử với phụ nữ quá khắc nghiệt rồi.
Cái tên Vương Khoa này vừa được lợi, lại còn uy hiếp Tiết Tĩnh, yêu cầu chiếm nhiều tiện lợi hơn nữa, nếu không sẽ lập tức nói chuyện này ra.
Tiết Tĩnh sợ hãi, để Vương Khoa bắt nạt được vài lần, cộng với việc An Húc Thần ở trong công ty quảng cáo rùm beng đang độc thân, cho nên đồng nghiệp trong công ty ai cũng biết Tiết Tĩnh đã kết hôn.
Nhưng việc ngoại tình lộ ra, hơn nữa lại cùng đồng nghiệp trong công ty, người trong công ty cô sẽ thấy thế nào.
Mặt Ninh Thư đầy vẻ lạnh nhạt, loại người rác rưởi này, bạn càng nhún nhường, chịu đựng sẽ chỉ làm hắn không kiêng nể gì được một tấc lại muốn tiến một thước.
Mắt Ninh Thư đảo đảo, nghĩ cách trừng trị Vương Khoa.
“Cô mau lại đây đi.” Vương Khoa lại ở trong điện thoại thúc giục Ninh Thư.
Ninh Thư nhàn nhã nói: “Hôm nay cơ thể không thoải mái, để ngày mai đi, dù sao ngày mai cũng không đi làm.”
“Cô đừng có mà lấy cớ.” Vương Khoa tức giận nói, “Cô có tin bây giờ tôi gửi bưu kiện tới công ty không.”
Ninh Thư trợn trắng mắt, “Tôi đang tới ngày, chưa có hết.”
Vương Khoa trầm mặc một chút, “Vậy thì ngày mai, tôi chờ cô.”
“Hay là anh tìm nơi nào đấy hẻo lánh ít người biết được không?” Ninh Thư nói.
Vương Khoa thấy Ninh Thư thức thời, lập tức nói thời gian địa điểm, cứ uy hiếp Ninh Thư nhất định phải đi xong mới cúp điện thoại.
Ninh Thư nhìn điện thoại, thật sự cạn lời, 2333 chọn cho cô cái thế giới kiểu gì đây.
Ninh Thư đặt điện thoại di động lên bàn trà, ngón tay gõ gõ đầu gối, từ trên sô pha đứng dậy, rửa mặt một phen, ngay sau đó mặc áo khoác vào, cầm túi đi ra ngoài.
Ninh Thư đến hiệu thuốc đi mua một ít khổ sở ngải thảo, thiên đường lam* và một ít thảo dược linh tinh.
• khổ sở ngải thảo, thiên đường lam: Chịu, chả biết là cái gì
Không chỉ mua thảo dược cô còn mua rất nhiều đồ ăn, những ngày tiếp theo vẫn phải ăn, có ăn uống no đủ mới có tinh thần làm việc.
Linh khí thời hiện đại không có nhiều, đành phải nhờ vào năng lượng từ đồ ăn vậy.
Về đến nhà Ninh Thư lập tức bắt đầu xử lý thảo dược, sau đó đặt thuốc vào ấm sắc, đợi tới khi các dược liệu sôi, đun tới khi sền sệt.
Cuối cùng thu được một bình nhỏ nước thuốc.
Ninh Thư vứt bình thuốc vào trong túi, sau đó bắt đầu tu luyện.
Mặc kệ thế nào, phải có sức lực tự bảo hộ cho mình, nếu không cũng chỉ có thể để mặc người xâu xé.
Không có sức lực phản kháng, cái gì cũng là uổng phí.
Ninh Thư bóp pháp quyết, bố trí Tụ Linh Trận, linh khí yếu ớt xung quanh rốt cuộc cũng tụ tập lại đây, Ninh Thư nhanh chóng hấp thu.
Đan điền xuất hiện một tia khí kình, tu luyện không biết bao lâu, tới khi Ninh Thư tỉnh lại, trời cũng đã sáng.
Là buổi sáng ngày hôm sau.
P.s: Hôm qua nhà toy mất mạng, mai bù chương sau nhé.