Dịch: Gin
Trước đây, An Húc Thần chưa bao giờ nghĩ tới việc mình lại có thể chật vật tới vậy.
An Húc Thần ra khỏi khách sạn, xách vali tới nhà Ninh Thư.
Sau khi ấn chuông cửa, mở cửa lại là một người đàn ông xa lạ.
An Húc Thần nhìn thấy người này, trong lòng đột nhiên nhói lên một phát, sinh ra một cổ phẫn nộ.
Người phụ nữ này mới ly hôn với hắn được bao lâu, mà đã tìm được một tên đàn ông khác nhanh tới vậy, thậm chí An Húc Thần còn nghi ngờ rằng người đàn bà này đã nung nấu ý định ly hôn với hắn từ rất lâu rồi.
An Húc Thần cảm thấy bản thân bị phản bội, người đàn bà này luôn mồm nói muốn cùng hắn chung sống bình thường tới cuối đời, nhưng chỉ trong chớp mắt đã lập tức thay lòng đổi dạ.
An Húc Thần có thể vui vẻ chấp nhận việc bản thân hắn không yêu Tiết Tĩnh, nhưng lại không chịu được việc Tiết Tĩnh phản bội mình.
Đặc biệt trong giờ phút này, khi hắn đang tự mình xoay xở trong giai đoạn gian nan bấp bênh trên ngưỡng cửa cuộc đời, thế mà người đàn bà khốn nạn này lại có thể sung sướng vui đùa cùng thằng đàn ông khác.
“Tôi tìm Tiết Tĩnh.” Ánh mắt An Húc Thần không mấy tốt đẹp nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, mang theo vali đẩy người đối diện sang một bên, đi vào trong nhà.
“Tôi hỏi cậu tìm ai, cậu không thể không nói không rằng tự ý xông vào nhà tôi thế được?” Người đàn ông đứng chắn trước mặt An Húc Thần.
“Chồng ơi, sao thế?” Một người phụ nữ từ trong phòng bếp đi ra, “Đây là ai?”
“Anh cũng không biết, tự nhiên làm loạn định xông vào nhà, mời cậu đi ra ngoài, nếu không tôi sẽ báo công an.” Người đàn ông cảnh giác nhìn An Húc Thần.
An Húc Thần nhìn đôi vợ chồng lạ mặt này thì thấy hơi xấu hổ.
“Tiết Tĩnh đâu?”
“Cậu hỏi chủ nhà trước đây à, cô ấy bán nhà cho chúng tôi rồi, hiện giờ căn nhà này là của chúng tôi.”
An Húc Thần kéo vali đi ra ngoài, thở hồng hộc gọi điện cho Ninh Thư.
Ninh Thư bắt máy, nghe được tiếng gầm gừ của An Húc Thần, “Sao cô không bàn bạc với tôi một tiếng, chưa gì đã bán nhà đi rồi?”
Ninh Thư nghe tiếng thở hổn hển của An Húc Thần, chẳng cần nhìn dáng vẻ hiện giờ của An Húc Thần, cũng có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt xanh mét và không thể tin được của An Húc Thần, cộng với lồng ngực không ngừng phập phồng.
“An Húc Thần, anh bị điên à, nhà này là của tôi, hơn nữa chúng ta cũng đã ly hôn rồi, tôi có bán nhà hay không thì liên quan chó gì tới anh.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
Lúc này An Húc Thần mới nhớ ra căn nhà này hắn cũng có tên sở hữu, nhưng cũng chính hắn tự tay gạch bỏ tên của mình trên giấy tờ bất động sản rồi.
Hắn không có quyền quản căn hộ này, An Húc Thần bực bội vò vò đầu, sớm biết mọi việc như thế này thì đã không chuyển quyền sở hữu cho cô ta rồi.
Như vậy hắn cũng sẽ có quyền sử dụng căn hộ này.
Mới trả phòng khách sạn, hiện giờ hắn phải đi đâu đây.
An Húc Thần kéo hành lý tới nhà Nhan Tô Ni, Nhan Tô Ni mở cửa, nhìn tới An Húc Thần buồn bực nặng nề, âm thầm đánh giá cả người An Húc Thần.
Sơ mi trên người An Húc Thần nhăn nhúm, đã vậy nếp hằn trên giày da cực kỳ rõ ràng.
An Húc Thần mải mê với việc trong công ty, nên tạm thời đối với hình tượng của bản thân không để tâm cho lắm, dù sao hắn phải đối mặt với vấn đề sinh tồn sinh kế trước mắt, mà đầu tiên là phải giải quyết vấn đề sinh tồn.
Nếu hiện giờ sự nghiệp của An Húc Thần thành công, tự nhiên sẽ có thời gian và tiền tài để chăm chút cho bản thân.
Nhưng sự thật trước mắt, những việc phiền phức An Húc Thần phải giải quyết thật sự quá nhiều.
“Tô Ni.” An Húc Thần gọi Nhan Tô Ni.
Gương mặt Nhan Tô Ni lộ rõ sự tức giận, “Không nói gì với tôi đã ly hôn rồi, hiện giờ tôi không muốn gặp anh.”
Nhan Tô Ni nói, đóng sập cửa lại, để cho An Húc Thần đứng một mình ở ngoài cửa trong gió hỗn độn.
An Húc Thần chỉ có thể trở lại căn nhà hắn đã thế chấp với ngân hàng, kỳ thật căn phòng này không được sắp xếp sạch sẽ, gọn gàng cho lắm, bởi đây là căn hộ An Húc Thần mua để không.
Dùng để đầu tư.
Ngay cả một cái giường cũng không có, nhà chỉ có bốn bức tường.
An Húc Thần càng nhìn càng thấy phiền, đơn giản tới công ty ngủ tạm, chỗ công ty cũng là đi thuê.
An Húc Thần có chỗ không dám nghĩ tới sau khi bản thân thất bại sẽ là như thế nào.
Mỗi ngày An Húc Thần đều phải ngủ ở trên sô pha của công ty, đắp chăn, tới lúc trời sáng, mới cất chăn đi, ngay cả việc rửa mặt cũng bỏ vì không có đồ để dùng.
Càng không có cách nào nấu cơm, mỗi ngày đều phải gọi cơm hộp.
Hai người phụ nữ dính dáng tới hắn lúc trước, bây giờ
không có lấy một người tới xem hắn sống ra làm sao.
An Húc Thần nhìn bầu trời đêm, cảm giác thê lương, trong lòng tự nhiên dâng lên chua xót.
An Húc Thần nghĩ mình lại xót cho thân, còn Ninh Thư thì đang vui sướng tu luyện, di động vang lên, Ninh Thư nhìn màn hình hiện lên chữ ‘ mẹ ’
Ninh Thư ho khan một tiếng, nghe điện, bên kia điện thoại lập tức truyền đến tiếng đạn bắn liên thanh cực nhanh của mẹ Tiết Tĩnh, “Tĩnh Tĩnh, nghe Tô Ni nói con ly hôn, sao mọi chuyện lại thành ra thế này, việc con kết hôn mẹ và ba con là người cuối cùng biết, giờ tới việc ly hôn, con cũng không nói cho ba mẹ biết, nếu không phải Tô Ni gọi điện báo cho ba mẹ, mẹ cũng không biết các con đã ly hôn rồi.”
Ninh Thư thở dài một hơi, chuyện ly hôn này trước đó cô cũng không có nói cho ba mẹ Tiết Tĩnh biết.
Nếu nói cho họ biết, sẽ chỉ làm cho mọi việc càng thêm phức tạp, lấy tư tưởng của thế hệ trước, chỉ biết khuyên hòa sẽ không khuyên ly, khiến người trong cuộc tạm thời chấp nhận sống chung.
Những ngày sống tạm bợ như thế sao chấp nhận được, vì sao phải chấp nhận, mà có muốn cũng không chấp nhận được.
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Mẹ, mẹ đừng có nghe Nhan Tô Ni nói bậy, Nhan Tô Ni và An Húc Thần này một một giuộc, cô ta không muốn kết hôn, liền đưa con ra làm tấm gỗ bình phong, hai người bọn họ vẫn luôn ở bên nhau.”
Mẹ của Tiết Tĩnh sau một lúc lâu không biết nói gì, “Việc này không thể nào.”
“Đây là chân tướng của mọi việc, Nhan Tô Ni không nói cho mẹ chứ gì, chắc cô ta cũng chẳng nói lý do vì sao con ly hôn, đúng chứ.” Ninh Thư cười lạnh nói.
“Con nhóc này, sao cô ta có thể làm vậy, tốt xấu gì cũng là hàng xóm láng giềng với nhau, các con lại cùng nhau lớn lên.” Mẹ của Tiết Tĩnh cực kỳ tức giận.
“Mẹ, chuyện này ba mẹ đừng xen vào, tự tay con sẽ xử lý thật tốt, ba mẹ yên tâm, con không có việc gì đâu.” Ninh Thư trầm ổn nói, “Thoát khỏi bọn họ, con gái của mẹ sẽ có tiền đồ rộng mở, khoảng một thời gian nữa, con phải sang nước ngoài làm việc, ba mẹ phải tự mình chăm sóc bản thân cho thật tốt, để lát nữa con gửi tiền cho hai người.”
“Con để lại mà dùng, mẹ và ba con giờ vẫn còn khỏe, vẫn có tiền trong tay, con cứ cất tiền bên người mà dùng, trước khi ra nước ngoài thì về thăm ba mẹ một chuyến.”
“Dạ.”
Ninh Thư cúp điện thoại, nhìn chằm chằm di động, Nhan Tô Ni đúng là ghê gớm, thế mà dám gọi điện thoại cho ba mẹ Tiết Tĩnh để cáo trạng, chẳng lẽ cô ta còn muốn cho mình và An Húc Thần kết hôn lại sao?
Con dở người.
Ninh Thư trong lòng nghẹn khí, nhanh chóng, cầm lấy laptop trên bàn, không vui thì phải lập tức đi giày vò An Húc Thần.
Ninh Thư lại bắt đầu công kích server trang web, rất nhanh cpu server chiếm dụng rất cao, không hoạt động được.
Video không chạy, refresh trang web bao nhiêu lần cũng không xem được.
Có thể tưởng tượng lúc tốc độ mạng chậm, xem video mà vòng loading cứ quay tròn, loại cảm giác tan vỡ này bạn có hiểu không chứ?
Còn tất cả những kênh đang phát sóng trực tiếp lập tức không nhìn thấy streamer, toàn bộ màn hình trở nên đen ngòm..
Cảm giác trong lòng chính là ép u cê ka, tất cả đều là thảo nê mã.
An Húc Thần xanh mặt gọi người chạy nhanh xử lý,còn mình ở bên cạnh nhìn kỹ thuật nhân viên gõ bàn phím.
An Húc Thần vò đầu, nhịn không được nện một quyền thật mạnh ở trên bàn, làm văn kiện trên nảy lên.
“Nhìn tôi làm gì, làm việc đi.” An Húc Thần thấy nhân viên nhìn mình, nhịn không được lớn tiếng nói.
Đám nhân viên lập tức quýnh lên, An Húc Thần nhìn trang web, vẫn chưa có sửa xong.