Dịch: Moringa
Do mới bắt đầu tu luyện, mà cơ thể lại không phải là cơ thể của con người, cho nên Ninh Thư phải kiểm tra kinh mạch của thân thể hiện tại, bởi cô cần phải nắm rõ được các dòng chảy kinh mạch trên người.
Có trời mới biết đan điền của động vật nằm ở chỗ nào.
Ninh Thư ngoác miệng hít ra thở vào như chó. T^T
Cái chân bị sập bẫy thú, đã mất hết cảm giác rồi, móa…
Nhóc con ơi, nhanh tới đây đi nào, bỏ hết 100% công lực, sức lực chạy tới đây cứu chị đây đi mà, hụ hụ…(ಥ﹏ಥ)
Ninh Thư vừa tu luyện, vừa chú ý tới động tĩnh bên ngoài.
Gió lạnh gào thét rít qua miệng hố, Ninh Thư nằm trong hố mà rét tê tái.
Cô quỳ rạp trên mặt đất, con ngươi đen nhánh đảo quanh, cứ chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn về phía miệng hố.
Ninh Thư dần hoài nghi trong lòng, rốt cuộc cậu nhóc có tới hay không đây?
Nguyên chủ Bạch Tam Nương có thể gắng gượng chờ cậu nhóc tới cứu, còn tới phiên cô thì chẳng có đứa mẹ nào thèm tới?
Ninh Thư chợt cảm thấy thế giới này tràn ngập ác ý đối với mình.
Tốt xấu gì cũng nên xuyên tới lúc đang bên cạnh cậu nhóc rồi chứ, chứ bây giờ thả người ta vào lúc ngã hố thế này thì có chết không cơ chứ.
Không loại trừ khả năng là do 2333 cố ý.
Dẫu sao thì sự cũng đã rồi, Ninh Thư liếm tuyết, đầu lưỡi tê dại đến chết lặng, bắt đầu tĩnh tâm tu luyện, nếu giờ mà không tu luyện thì có khi thật sự không đợi được tới lúc thiếu niên tới cứu.
Mà kể cả khi có người tới thật, mà cô thật sự đã dẹo rồi, lại trở thành món ăn cho cậu thiếu niên kia thì cũng khá là hài hước đấy.
Mà nếu trường hợp đấy xảy ra thì có tính là báo ơn không nhể?
Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp!!
“A…” Một tiếng kêu mang theo sự kinh ngạc vang lên trên đầu Ninh Thư, còn có một ít tuyết ở miệng hố rớt vào trong động.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn thấy một tên nhóc đang nhìn vào miệng hố bẫy, khuôn mặt non nớt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Ninh Thư kích động tới mức đứng dậy, há mồm định nói chuyện với cậu nhóc, kết quả tiếng phát ra lại là tiếng rên của động vật.
Đường ngôn ngữ vô dụng, Ninh Thư chỉ có thể hy vọng qua đôi mắt “biết nói” và khuôn mặt lông xù xù đáng iu này, cậu nhóc có thể hiểu được suy nghĩ của cô.
Ôn Lương ghé vào miệng hố, thấy một hồ ly nhỏ toàn thân trắng như tuyết, chỉ có đôi mắt và cái mũi màu đen.
Ôn Lương vui sướng trong lòng, không nghĩ tới việc bản thân có thể nhặt được một con hồ ly, đối diện với đôi mắt đen như mực, đẫm nước của Ninh Thư.
“Chờ chút, mình tới cứu cậu.” Ôn Lương cõng giỏ tre chạy đi.
Ninh Thư lầm bầm, đau chân quá.
Ninh Thư nhìn lên, chờ cậu nhóc quay lại.
Lúc Ôn Lương chạy về, trong tay cậu nhóc có thêm mấy sợi dây mây không biết tìm ở đâu ra.
Cậu nhóc há mồm thở dốc, bởi vì trời quá lạnh, có hơi trắng bốc ra mỗi khi hít thở.
Mặt và mũi cậu nhóc đỏ ửng.
Ôn Lương cột dây mây vào giỏ tre, sợ không chắc, còn quấn thêm vài lần nữa.
Ôn Lương cầm đầu dây mây, từ từ thả giỏ tre xuống.
“Hồ ly nhỏ à, cậu nhảy vào trong giỏ tre nhé, rồi tớ sẽ kéo cậu lên, cậu nghe có hiểu được tớ nói gì không?” Ôn Lương hô lên với Ninh Thư.
Ôn Lương lo lắng hồ ly nhỏ không hiểu được tiếng người.
Ninh Thư chịu đựng cơn đau trên đùi, nhảy vào giỏ tre.
Ôn Lương từ từ kéo Ninh Thư lên, mất rất nhiều sức lực mới có thể lôi Ninh Thư thoát khỏi hố bẫy.
Vừa ra khỏi hố, Ninh Thư nhảy ra khỏi sọt, giơ chân thút thít với Ôn Lương.
Ôn Lương nhìn thấy kẹp bẫy trên đùi Ninh Thư, nhanh chóng chà tay lên người.
Muốn giúp Ninh Thư gỡ bẫy kẹp trên đùi ra, nhưng lại sợ con thú nơi rừng sâu này làm hại mình.
Ninh Thư ngao ngao mấy tiếng trước mặt Ôn Lương, cậu nhóc mới ngồi xổm xuống giơ tay gỡ bẫy.
“Tớ giúp cậu gỡ bẫy thú ra, cậu không được cắn tớ đấy nhé, tớ không có tiền chữa trị đâu.” Ôn Lương vừa nói, vừa giơ tay tháo bẫy.
Lực kẹp của bẫy rất lớn, một đứa trẻ như Ôn Lương muốn vặn bung ra thật sự không dễ dàng.
Mấy răng cưa trên bẫy vẫn luôn cọ xát vào miệng vết thương của Ninh Thư.
Ninh Thư:…Đau còn hơn hoạn
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi.
Ninh Thư đơ mặt nhìn Ôn Lương, cậu nhóc có chút khẩn trương, trên mũi cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Cậu cố chịu một chút nhé, tớ sắp gỡ ra được rồi.” Ôn Lương an ủi Ninh Thư.
Ôn Lương mất rất nhiều sức, cuối cùng cũng thành công tách ra được một khe nhỏ, Ninh Thư nhanh chóng rút chân
ra.
Cứ tiếp tục chịu đựng sự tra tấn này, chân cô chắc què mất.
Ôn Lương nhẹ buông tay, kẹp thú nặng nề lại sập vào, bang một tiếng, khiến người ta sợ hãi.
Ninh Thư ngao ngao trước mặt Ôn Lương, Ôn Lương lau mồ hôi trên trán, nói với Ninh Thư: “Cậu đi đi.”
Ninh Thư nhìn Ôn Lương, trong cốt truyện nói đứa nhóc này đã mười hai tuổi, nhưng cuộc sống kham khổ thiếu dinh dưỡng, nhìn không giống một cậu bé mười hai tuổi chút nào.
Quần áo trên người cậu nhóc chi chít mảnh vá, ngón chân lộ ra khỏi giày.
Trời đông lạnh buốt, mà trên người cũng chỉ có mấy lớp áo mỏng, quần áo liền thân, dùng dây thừng nhỏ thắt ở bên hông.
Trông thật khốn cùng thất vọng.
Cho dù phải vật lộn trong cảnh bần hàn, vậy mà khi Ôn Lương cứu Bạch Tam Nương, cậu nhóc cũng không giết Bạch Tam Nương lấy thịt ăn cho no bụng, mà cũng chẳng đem bán lấy tiền sống qua ngày.
Thật đúng là một đứa trẻ thiện lương.
“Vết thương trên đùi cậu sao rồi?” Ôn Lương nhìn chân Ninh Thư, gãi gãi đầu, rồi nhìn xung quanh, hiện giờ nơi nơi đều bị tuyết phủ trắng xóa, có tìm cũng chẳng thấy được một cọng thảo dược.
Ninh Thư không để ý, chỉ cần không vướng bẫy, vết thương trên chân sẽ lành lại nhanh thôi.
Ninh Thư nhảy vào trong giỏ tre của Ôn Lương, Ôn Lương hơi kinh ngạc, ngay sau đó nói: “Cậu đi đi, tớ không nuôi được cậu đâu.”
Ôn Lương duỗi tay ôm Ninh Thư ra khỏi giỏ, cõng giỏ tre đi mất.
Tuy Ôn Lương thấy tiếc nuối trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn thả Ninh Thư đi.
Cậu nhóc cảm thấy hồ ly nhỏ này hiểu tiếng người, cứ vậy mà chết thì thật đáng tiếc.
Khi con người bị dồn vào đường cùng, thì họ sẽ đặt sinh tồn lên hàng đầu, nhưng phần thiện lương trong đứa trẻ này lại chiếm nhiều hơn.
Ninh Thư nhìn bóng dáng Ôn Lương, khập khiễng đuổi theo.
Ôn Lương nhìn Ninh Thư, dừng bước, thở dài một hơi.
Ôn Lương thả giỏ tre, duỗi tay ôm Ninh Thư đặt vào trong giỏ, lại cởi quần áo của mình che trên người Ninh Thư, đề phòng có người nhìn thấy Ninh Thư.
Ôn Lương cõng giỏ lên, chạy đi, Ninh Thư lúc lắc trong sọt.
Đậu xanh, cái chân tôi….
Ninh Thư xuyên qua khe hở nhìn tình hình bên ngoài.
Khoảng rừng này nằm sau nhà Ôn Lương, Ninh Thư vốn tưởng rằng Ôn Lương sống trong nhà tranh vách đất, nhưng không nghĩ tới lại là một tiểu viện nhỏ.
Có điều phòng ở khá cũ nát, hoa viên trong viện có trồng một ít thảo dược, công với một ít rau dưa, nhưng dưới thời tiết này, rau cỏ đã héo rũ, bị một tầng tuyết đọng bao trùm, lộ ra lá vàng sắp úa hỏng.
Nhưng so với tưởng tượng của Ninh Thư thì cũng tốt hơn rất nhiều.
Ôn Lương đẩy cửa, cửa kêu kẹt một tiếng, cậu nhóc đi vào trong phòng, thả sọt tre xuống.
Ninh Thư nhảy ra khỏi sọt, đánh giá toàn bộ căn phòng, trong phòng trống rỗng, chỉ có một cái bàn và hai cái ghế dài đã cũ.
Song căn phòng lại rất lớn, nếu đánh giá theo diện tích không gian nơi đây, trước kia phòng này có không ít đồ bài trí.
Chẳng lẽ trước kia nhà Ôn Lương cũng thuộc hạng khá giả?
“Cậu chờ chút nhé, tớ đi kiếm thuốc cho cậu.” Ôn Lương nhặt quần áo vừa đắp trên giỏ tre lên mặc vào, đến cửa sân tìm thảo dược.
Rất nhanh Ôn Lương đã nhổ được một cây thảo dược, tìm cối, dùng chày sắt giã nát thuốc.
Đắp thảo dược lên trên miệng vết thương, rồi dùng mảnh vải buộc lại trên đùi Ninh Thư.