Dịch: Gin
“Khụ khụ…” Miệng Ôn Lương phun máu, nằm giữa đống đổ nát.
Trong lòng Ninh Thư nhảy dựng, tự nhiên thấy tức giận, Ôn Lương dù gì cũng là đệ tử chân truyền của cô, ấy vậy mà thản nhiên lại bị người đánh tới thảm như vậy.
Ninh Thư chạy tới, thấy có sáu người đang đứng trong viện, cầm đầu là một nam tử thuần thục thận trọng, trên người mặc cẩm y, thêu hoa văn phức tạp.
Đứng bên cạnh hắn còn có năm tên nữa, mấy tên này đều là nhân vật trời quang trăng sáng.
Lớn lên đều có dung mạo tuấn tú như tạc.
Trong lòng Ninh Thư lại càng thêm chắc chắn với những phán đoán lúc trước của mình, này mn khẳng định là vị diện NP rồi…
Một nam tử xấu xa trong số đó vươn tay túm cổ nhóc hồ ly ném tới ném lui, dọa cậu nhóc sợ tới khóc thét.
Tiểu hồ ly nhìn Ninh Thư, oa oa la lớn: “Tiểu Hắc, nhanh tới cứu mịịịịịịịị.”
Ôn Lương ôm ngực đứng lên, gắt gao trừng mắt, căm hận nhìn những kẻ này.
“Lại thêm một con súc sinh nữa, có điều xử lý xong con súc sinh này lại bẩn hết cả người.” Nam tử túm cổ tiểu hồ ly lười nhác nói.
Ninh Thư trực tiếp phóng linh khí rồng nước, rồng nước từ sau lưng Ninh Thư rít gào bay ra, phóng thẳng tới hướng nam tử đang túm cổ tiểu hồ ly.
Nam tử nheo nheo mắt, trực tiếp ném hồ ly trong tay về phía rồng nước.
Tiểu hồ ly sợ tới mức oa oa kêu to, trong lòng hận chết tên khốn này, rõ ràng hắn ta dám lấy nhóc đi chắn công kích.
Rồng nước mở miệng, đỡ lấy tiểu hồ ly, quay đầu ném tiểu hồ ly về phía Ninh Thư.
Trong lòng Ninh Thư cả kinh, rồng nước cô đang tu luyện càng ngày càng có linh tính.
Có thể làm ra những động tác có ý thức, tuy rằng vẫn do Ninh Thư khống chế, nhưng có thể làm được hành động tốt tới vậy, thực sự vượt qua tính toán của Ninh Thư.
Tiểu hồ ly bị ném xoay mấy vòng trên không trung về phía Ninh Thư, Ninh Thư chợt lóe thân tránh sang một bên, tiểu hồ ly ngã cái bịch trên mặt đất, đau đến mức kêu la, cuối cùng tự mình bò dậy, trốn ra đằng sau Ninh Thư.
Rồng nước công kích về phía sáu người kia, Ninh Thư lại tiếp thêm linh khí trong thân mình cho rồng nước, khiến rồng nước trở nên to lớn hơn nữa, đối phó với sáu người không có vấn đề gì.
Ôn Lương khiếp sợ nhìn cảnh chiến đấu yên tĩnh trên không trung, Tiểu Hắc còn mạnh hơn so với tưởng tượng của cậu rất nhiều.
Ninh Thư đi tới bên người Ôn Lương, “Uống thuốc đi.”
Ôn Lương mở túi ra, cầm một viên thuốc nhét vào miệng.
Ninh Thư hỏi tiểu hồ ly: “Ôn Nhu nhớ được gì chưa?”
“Ta đang xóa bỏ thuật che dấu ký ức trên người Ôn Nhu, nhưng những kẻ này lại đột ngột xông tới, còn đả thương Ôn Lương.”
“Ôn Nhu gọi Ôn Lương là ca ca, những người này lại nói là ta dùng huyễn thuật, coi đó không phải thật sự, nhưng có trời đất chứng giám, ta chỉ lấy lại ký ức cho Ôn Nhu thôi.” Tiểu hồ ly sôi nổi bất bình nói.
“Ký ức của nàng ấy bị người phong ấn.” Tiểu hồ ly dính sát vào Ninh Thư, “Ngươi phải bảo vệ ta, về sau ngươi chính là người của hồng hồ nhất tộc ta, sau này ta sẽ che chở cho ngươi.”
Tiểu hồ ly rất sợ Ninh Thư bỏ mặc mình, vội vàng hứa hẹn.
Phong ấn ký ức, những kẻ này chắc định bồi dưỡng Ôn Nhu trở thành “xết sờ lay”:noletinhduc: đây mà. Ôn Lương hung hăng quệt máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm căn phòng đang nhốt Ôn Nhu ở bên trong.
Bên này ồn ào, rất nhanh gây chú ý, dẫn tới nhiều đệ tử.
Không ít đệ tử tụ tập ở bên chỗ này, tên nào tên nấy đều mặc y phục màu hồng đào, đưa tới hiệu ứng thị giác cũng … khá là cay mắt.
“Tông chủ?” Đệ tử Âm Dương Tông nhìn chằm chằm vào giữa không trung, tông chủ và năm sư huynh đang giao chiến cùng thứ gì đó giống như rồng.
“Bắt những kẻ này lại cho ta.” Tông chủ Âm Dương Tông nói với chúng đệ tử phía dưới.
“Vâng.”
Những người này ào ào tiến về phía Ninh Thư, tiểu hồ ly vội vàng bố trí huyễn cảnh, nếu Ôn Lương và Tiểu Hắc bị bắt, cậu nhóc cũng chẳng chiếm được cái gì tốt.
Nhóc không thể chết được, nhóc chính là tộc trưởng tương lai của hồng hồ nhất tộc đấy.
Dựa vào cơ thể nữ nhân để đạt được sức mạnh thì làm sao có thể là người có ý chí cứng cỏi được, rất nhanh đã rơi vào trong huyễn cảnh của tiểu hồ ly.
Nhưng thực lực hiện giờ của tiểu hồ ly không đủ, nên huyễn cảnh không duy trì được bao lâu.
Ninh Thư giơ vuốt lên, dùng vuốt lia tới đũng quần của đám đệ tử, lập tức có máu tươi phun ra ào ào.
Cắt chym đi, xem các ngươi bắt nạt nữ tử kiểu gì.
“A, a…” Tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác vang lên.
Những tên đệ tử bị Ninh Thư cắt đi đống thịt giữa chân đều dùng hai tay che phía dưới lại, ngã trên mặt
đất hơi thở mong manh.
Máu rơi xuống đất, thần sắc hoảng sợ.
Thứ phía dưới này đối với đệ tử của Âm Dương Tông mà nói, so với tánh mạng còn quan trọng hơn n lần, không có “vật đó”, tương đương với việc không có cách nào đạt được lực lượng mạnh mẽ.
Đệ tử của Âm Dương Tông không giống với những tu chân giả khác, vì tài nguyên phấn đấu, trăm cay ngàn đắng tìm kiếm tài nguyên, sẽ không hàng năm bế quan, chiến đấu với tâm ma.
Điều bọn họ cần phải làm là, mỗi ngày cùng lô đỉnh “bạch bạch bạch”.
Đệ tử Âm Dương Tông không thể đi tới cuối con đường đạo được, nhưng thực lực cũng không yếu, quan trọng nhất chính là phương thức tu luyện nhẹ nhàng.
Những đệ tử bị Ninh Thư cắt chym đều mặt cắt không còn giọt máu, hoảng sợ lại tuyệt vọng.
Muốn cải tạo lại thân thể, cần thiết phải đạt tới một thực lực nhất định, hoặc phải dùng linh dược, mà trong thế giới này, linh dược cải tạo thân thể lại cực kỳ trân quý.
Phải có được bao nhiêu may mắn, bao nhiêu khí vận mới có được cơ chứ.
Ôn Lương nhìn Ninh Thư hành động mạnh mẽ, dứt khoát như thế, giữa hai chân nhịn không được chợt lạnh.
Ôn Lương dời ánh mắt, trực tiếp cứa cổ những kẻ còn chưa thoát ra khỏi huyễn cảnh, cứ vậy mà thăng thiên rồi.
Trên người Ôn Lương tràn ngập lãnh lệ, xuống tay cực kỳ hung ác, Ninh Thư nhịn không được nhìn về phía Ôn Lương chớp chớp mấy cái.
Ôn Lương sờ máu tươi trên mặt, “Những kẻ này đều đáng chết, bọn chúng đã khiến bao nhiêu gia đình phải rơi vào cảnh tan cửa nát nhà giống như gia đình mình, lừa gạt nữ tử, đây thưc sựlà chốn ác mộng.”
Ôn Lương cửa nát nhà tan, có lẽ cũng do Âm Dương Tông chủ mưu, còn kẻ chấp hành là Ôn Thắng Kiệt.
Ôn Nhu có Thiên Linh Căn, căn cốt tốt như vậy có vất vào môn phái nào cũng dễ dàng trở thành bảo bối, cục cưng.
Ninh Thư ngẫm nghĩ, Âm Dương Tông có gì khác với bọn buôn người của Tu Chân giới chứ?
Dùng các loại thủ đoạn cưỡng đoạt nữ tử, rồi cực kỳ tàn ác biến họ thành lô đỉnh.
Ninh Thư tiếp tục cắt hết chym cò bọn chúng, biết bao nhiêu chuyện xảy ra chỉ bởi vì những thứ này.
Sau một hồi đánh giết, chung quanh lập tức tràn ngập mùi máu tươi rói, che đậy bớt đi mùi vị ái muội ngọt ngấy của chốn này.
Tông chủ đang triền đấu với rồng nước nhìn đến đệ tử bị tàn sát, tức giận nói: “Nghiệt súc, dám giết đệ tử của tông ta.”
Giọng nói của tông chủ Âm Dương Tông giống như tiếng sấm nổ vang bên tai Ôn Lương, khiến lỗ tai Ôn Lương trong nháy mắt tự nhiên không nghe được gì.
Thế nhưng tay chân Ôn Lương vẫn không dừng lại, lại thêm một đệ tử của Âm Dương Tông chết dưới tay của cậu nhóc.
Thần sắc cậu nhóc càng lúc càng kiên nghị.
Không đánh lại lão quái vật như ngươi, thì không nhất định không đánh lại đám đệ tử tép riu của ngươi nhé.
Ninh Thư lại truyền thêm một ít linh khí cho rồng nước, cơ thể rồng nước lại bắt đầu ngưng tụ chặt hơn, thực lực lại càng mạnh mẽ, chặn lại tông chủ đang muốn tiến về phía Ôn Lương.
Một con rồng triền đấu với sáu người, chủ yếu là do con rồng này quá khó chơi, cho dù có dùng kiếm chém ngang đứt đôi người nó được, thì rất nhanh hai phần nước lại dung hợp hòa lại làm một.
Pháp thuật cũng không có tác dụng gì, những thứ dưới dạng chất lỏng như này có thể ôm trọn lấy mọi thứ, cũng có thể chứa đựng được mọi thứ.
Quả thực chính là quái vật đánh mãi không chết.
Mà những nữ tử được Ninh Thư thả đi cũng bay về phía này, tuy hơi kinh ngạc trước khung cảnh này, nhưng cũng vẫn lập tức gia nhập vào đội ngũ chém giết đệ tử Âm Dương Tông.
P.s: quẩy lên.