Dịch: Gin
Ninh Thư làm những việc này, hoàn toàn là vì nghĩ tới thể diện của Ôn Lương, chứ bằng không, còn lâu cô mới thèm nhúng tay vào.
Nếu có thể giúp Ôn Lương và em gái đoàn tụ, chắc có lẽ điểm tích phân thu được cũng sẽ nhiều hơn.
Thiên Linh Căn chính là căn cốt tu luyện trời ban, trời cao đã ban cho tài nguyên tốt tới vậy, ấy thế mà lại sa vào chữ tình.
Quá lãng phí.
Những người có tâm trí kiên nghị, muốn nghịch thiên giành mạng sống, cũng không có được điều kiện ưu ái trời ban cho tới vậy đâu.
Ôn Nhu cảm thấy cuộc sống ở Âm Dương Tông tốt đẹp, chắc là do suy nghĩ của cô bé lệch lạc, hoàn toàn cho rằng Âm Dương Tông giúp đỡ, đưa thang giúp cô bé.
Phải trầm mê trong hoan ái... Có lẽ đây là lý do và điều kiện của thế giới này.
Ninh Thư an tâm siêu độ linh hồn trong Huyết Hồn Kỳ.
Nhờ Ninh Thư kiên trì bền bỉ siêu độ không ngừng, âm tàn sát khí bên trong đã tản đi rất nhiều, đã không có âm tàn sát khí tẩm bổ cho linh hồn nữa.
Có linh hồn trở nên đơn bạc, có linh hồn đã ngưng đọng lại.
Chỉ cần giải quyết nốt một tia âm tàn sát khí cuối cùng, là có thể siêu độ được tất cả những linh hồn có trong Huyết Hồn Kỳ
Sau khi xong việc, Ninh Thư hỏi Ôn Nhu, “Ngươi có hận bọn hắn không?”
“Không hận, nhưng ta oán, ta không hiểu tại sao bọn họ lại đối xử với ta như vậy.” Ôn Nhu mê mang nói.
Cũng tốt, tâm tư đơn thuần có khác, ngay cả hận cũng không có.
“Sau này nhóc sẽ hiểu.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Tính tình này thích hợp làm chim hoàng yến.
Trải qua một đoạn thời gian độ hóa, âm tàn sát khí trong Huyết Hồn Kỳ đã hoàn toàn biến mất.
Ninh Thư nói với Ôn Lương: “Thả linh hồn bên trong ra đi, có thể gặp được cha mẹ nhóc đấy.”
Ôn Lương đặt Huyết Hồn Kỳ xuống đất, thả linh hồn trong đó ra, trong những linh hồn đó, có những linh hồn đang ngây dại, cũng có những linh hồn tưởng chừng như sắp tan biến.
Một cái hắc động chậm rãi mở ra, những linh hồn đang có mặt trong Huyết Hồn Kỳ theo bản năng bay về phía hắc động.
Ôn Lương nỗ lực tìm kiếm phụ mẫu của cậu, nhưng có quá nhiều linh hồn, khiến cho Ôn Lương không thấy được họ, chỉ có thể không ngừng gọi to cha mẹ.
Những linh hồn này bay xuyên qua người Ôn Lương, nhưng Ôn Lương vẫn mãi chưa tìm thấy cha mẹ cậu.
“Đưa ta một sợi tóc.” Ninh Thư nói.
Ôn Lương không chút nghĩ ngợi lập tức bứt tóc xuống, Ninh Thư niệm chú ngữ, tóc bay lên, Ninh Thư nói: “Cha mẹ là người thân thiết nhất, đi theo sợi tóc đi.”
Ôn Lương không chớp mắt nhìn theo sợi tóc, tìm được hai mảnh linh hồn.
Là một nam một nữ, linh hồn nữ tử có vẻ mạnh hơn so với nam tử, linh hồn nam tử trong suốt gần như sắp biến mất.
“Cha, nương…” Ôn Lương tức khắc kêu lên.
Nữ tử ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn Ôn Lương nói không ra lời.
Mà linh hồn nam tử biểu tình dại ra, hoàn toàn dựa vào che chở của nữ tử.
“Lương nhi.” Nữ tử há mồm, lại không phát ra tiếng động.
“Nhanh để bà ấy đi đi, thông đạo sắp đóng rồi.” Ninh Thư nói, hắc động càng ngày càng nhỏ, nếu không tiến vào trong thông đạo, sẽ không thể đầu thai luân hồi.
Đến bây giờ, Ninh Thư vẫn chưa hiểu được nửa còn lại của hắc động là gì, chẳng lẽ là địa ngục?
“Nương, con sẽ chăm sóc tốt cho muội muội.” Ôn Lương lóe nước mắt nói.
Nữ tử mỉm cười nhìn Ôn Lương, sau đó nắm nam tử rời đi, tiến vào hắc động.
Hắc động càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Ôn Lương ngồi xổm trên mặt đất, chôn đầu vào gối khóc một hồi lâu, sau đó thay song thân chuẩn bị bài vị, mỗi ngày thắp ba nén hương.
Ngày ngày trôi qua an bình mà bình tĩnh, hiện giờ Ôn Lương trừ bỏ việc chăm sóc muội muội chính là tu luyện, tăng thực lực của bản thân.
Ninh Thư suy đoán có lẽ Ôn Lương muốn diệt sạch Âm Dương Tông.
Song gần đây Ninh Thư luôn cảm thấy rất quái dị, cảm giác như có thứ gì nhìn chằm chằm vào cô.
Là một loại tâm tình nguy hiểm lại hàm chứa khát vọng.
Không phải sắp tới thời gian độ kiếp đó chứ?
Thực lực bây giờ của cô không yếu, nên là tới lúc độ kiếp rồi ấy hả.
Ninh Thư cáo biệt Ôn Lương, Ôn Lương vừa nghe việc Ninh Thư phải đi, tức khắc trở nên ngốc nghếch, vội vàng hỏi: “Cậu sẽ quay lại chứ?”
“Có lẽ là sẽ, có lẽ là không.” Ninh Thư ba phải cái nào cũng được nói.
“Tiểu Hắc, mình hy vọng cậu có thể trở về.” Ôn Lương chân thành nhìn Ninh Thư nói.
Ninh Thư gật gật đầu, “Khi nào rảnh có lẽ ta sẽ trở về.”
“Tu luyện cho thật tốt, về sau nhất định nhóc sẽ cực kỳ cường đại, vậy
nên có thể bảo vệ thứ nhóc muốn, chỉ cần đừng tùy ý chọc vào nhân quả là được.” Ninh Thư nói xong nhảy vọt qua tường viện cạnh núi đi vào trong rừng.
Ninh Thư cảm thấy cô đã xong việc, đã báo đủ ân cứu mạng rồi.
Lấy thân báo đáp gì đó thuần túy chỉ là nói lung tung thôi.
Ninh Thư chạy vào núi sâu, chân trời có một đám vân kiếp bay lại đây, bao trùm ở trên đầu Ninh Thư.
Quả nhiên là độ kiếp.
Ầm vang một tiếng, một đạo lôi điện hung hăng bổ vào người Ninh Thư.
Ninh Thư vội vàng né tránh, nhưng hình như lôi điện đã tỏa định Ninh Thư, khiến cô không có cách nào tránh thoát.
Một đạo lôi điện khác lại bổ vào người Ninh Thư, Ninh Thư tức khắc cảm giác đau triệt nội tâm, gân cốt toàn thân giống như bị đập nát.
Trên người có một chỗ lông bị thiêu trụi, đen tuyền một dúm.
Hơn nữa lôi điện càng lúc càng mạnh, tuy linh khí trong thân thể có thể giảm bớt thương thế, nhưng lôi điện thật sự quá dày đặc, lại còn không có ý ngừng lại.
Ninh Thư không biết những linh vật khác độ kiếp là như thế nào, nhưng lôi kiếp của cô thì thật là một đợt tiếp một đợt, căn bản là không ngừng nghỉ.
Khó trách Bạch Tam Nương ở trong lôi kiếp bị phách đến tan xương nát thịt, linh hồn thiếu chút nữa đã tiêu tán.
Hơn nữa trong đầu Ninh Thư còn không tự chủ được mà hiện lên những thế giới cô đã trải qua.
Còn có cả thế giới có cha mẹ ruột của cô, các anh trai, những việc đã xảy ra từ rất lâu rồi.
Đây là muốn dẫn ra tâm ma của cô?
Ninh Thư cắn răng ổn định cảm xúc của mình, trải qua nhiều thế giới, nhưng đây vẫn là lần độ kiếp đầu tiên của cô.
Lôi điện lại bổ vào người Ninh Thư, mọi tế bào trong cơ thể Ninh Thư đều kêu rên, cực kỳ khổ sở.
Ninh Thư thả rồng nước ra, để rồng nước tạm thời chống đỡ giúp cô, cô thật sự không thở nổi.
Ầm vang một tiếng vang lớn, kiếp lôi đánh lên trên người rồng nước, tức khắc chém rồng nước thành hàng ngàn giọt nước nhỏ.
Nhưng rất nhanh, những giọt nước lại tụ tập lại, hình thành rồng nước, lại ngăn cản lôi kiếp một lần nữa.
Một đạo lại một đạo kiếp lôi bổ vào người rồng nước, rồng nước một lần lại một lần bị chém thành từng giọt nước nhỏ.
Có điều hình như ồng nước bắt đầu trở nên cường đại, lúc đầu còn bị chém thành giọt nước, nhưng dần dần chỉ bị chặn ngang phách đoạn, rất nhanh đã dung hợp lại.
Ầm ầm ầm tiếng sấm vang lên đã lâu, kiếp vân cuối cùng cũng tiêu tán.
Ninh Thư cảm giác một cổ lực lượng cường đại dũng mãnh chui vào trong thân thể của cô, thong thả mà sinh ra tứ chi.
Trên người Ninh Thư không có mặc quần áo, cơ thể trần trụi.
Ngay sau đó trên người xuất hiện bạch y, quần áo này chắc hẳn là do lông của thân thể biến thành.
Loại hóa hình này cảm giác khá là quái dị.
Bốn chân chạy đang quen, giờ lại chuyển về hai chân, Ninh Thư vẫn chưa cảm nhận được trọng tâm của thân mình.
Ninh Thư nhìn về phía rồng nước vừa rồi cản trở lôi kiếp hộ mình.
Thân thể rồng nước càng thêm ngưng đọng, đôi mắt càng ngày càng có linh khí.
Trải qua lôi kiếp lễ rửa tội, rồng nước so với lúc trước lại càng có linh khí.
Hy vọng một ngày không xa, rồng nước có thể hình thành được linh trí cho mình.
Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vượt qua được một kiếp.
Ở trước mặt thiên địa chi uy, sức mạnh của con người nhỏ bé tới nhường nào.
Thật sự khiến người ta run sợ mà