Dịch: Phong Thanh
La Giang trở về nhà, vừa mới mở cửa thì đã bị phang một cái chối lông gà lên đầu hắn.
Hắn phản xạ có điều kiện lấy tay chắn trước mặt, cánh tay bị đánh trúng đau điếng.
La Giang bốc hỏa, nhìn chằm chằm vào ba mình “Ba làm gì vậy? Sao lại đánh con?”
Ba La cầm chối lông gà chỉ vào thẳng mặt La Giang “Mày lấy hết tiền tiết kiệm của nhà đi rồi có đúng không, mẹ của mày còn đang ốm đau phải lo tiền thuốc thang, bây giờ không còn đồng nào nữa, thì bà ấy phải làm sao?”
La Giang không chịu nổi “Là con lấy đấy thì sao nào, dù sao con cũng có việc gấp cần dùng, mai mốt kiếm được, con trả lại gấp năm lần, không, gấp mười lần cho ba.”
“Mày,… mày còn lý do lý trấu.” Ba La cầm chối đánh về phía La Giang.
“Đủ rồi.” La Giang bị đánh đau tới mức nhảy cẫng lên, giật lấy chổi lông gà trong tay ba La, trực tiếp ném đi.
“Cái quái gì vậy, không phải con chỉ lấy ít tiền của ba thôi sao. Con đã nói rồi, sau này con sẽ nhanh chóng kiếm tiền gửi lại cho ba, có vài đồng bạc thế này cũng đáng để ba ầm ĩ lên thế sao?” La Giang bực bội.
“Ba đây là tư tưởng nông dân lạc hậu, bảo sao cả đời luôn ở trong vũng bùn nghèo khổ, mỗi ngày trải qua đều chìm trong căng thẳng tuyệt vọng mà.”
Nếu ba hắn có tiền, hắn đã có vốn liếng để đi tán gái, mở rộng sự nghiệp của bản thân rồi.
Ba La tức tới mức ôm ngực, chỉ vào La Giang “Nói, mày cầm tiền đi làm gì rồi, hay lại bày đặt cờ bạc gái gú hư hỏng hả?”
“Con lấy là để dùng cho sự nghiệp của chính mình, ba không tìm hiểu kỹ càng đã đánh con rồi.”
Ba La càng tức giận hơn, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt càng thêm già nua. Mẹ La dựa vào cạnh cửa, nhìn hai cha con xung đột, im lặng rơi nước mắt.
“Con đã nói rồi, con dùng để lập nghiệp rồi, chút tiền đó của ba sau này con trả lại là được chứ gì.”
“Vậy mày nói tao nghe mày làm công việc gì, mày không nói một tiếng đã lấy tiền trong nhà đi, mày thấy thế có đúng không?”
“Cái dạng vô dụng như mày, có thể làm ăn được gì, không chừng còn bị người ta lừa.”
La Giang gân cổ “ Trong mắt ông, thằng này thảm hại thế à?”
La Giang mở cửa “Nếu ông coi thường thằng này tới vậy, thế để thằng này cút khỏi cái nhà này cho khuất mắt ông, tạo dựng sự nghiệp thành công mới quay lại để cho ông sáng mắt ra.”
“Mày cút luôn đi.”
Hành lang nhỏ có động tĩnh lớn, kinh động tới cả nhà Ninh Thư.
Ba Hồ, mẹ Hồ và Ninh Thư đều ra xem.
Ninh Thư trợn mắt nhìn vẻ mặt quật cường xen lẫn vẻ oan ức của La Giang.
“Ông La, có chuyện gì cũng từ từ nói với con.” Ba Hồ nói “Đừng tức giận, ông cũng đã nhiều tuổi rồi, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao.”
“Chuyện nhà tôi ông đừng có xía miệng vào, đừng cho là tôi không biết trong lòng mấy người, kẻ nào kẻ nấy đều coi thường ba tôi, coi thường tôi, coi thường cả nhà tôi.” Vẻ mặt của La Giang như là nhìn thấu nội tâm của người khác, gào lên với ba Hồ.
Ba Hồ lập tức nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
Ba La thở dài “Cũng chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là con cái trong nhà không nghe lời thôi.”
“Tôi không nghe lời lúc nào, tôi làm vậy cũng chỉ là vì cái gia đình này, để giúp nó thoát khỏi cảnh nghèo khổ bây giờ thôi.”
“Tôi biết các người không thích tôi, coi thường tôi, ngay cả ba ruột của tôi cũng cảm thấy tôi là một thằng không làm được trò trống gì, tôi thề nếu không kiếm được tiền về, tôi tuyệt đối không bước vào cái nhà này cho dù chỉ là nửa bước.” La Giang tức giận gào lên rồi chạy đi.
La Giang nói một tràng làm mọi người trên hành lang đều kinh hãi. Ba La thì vuốt mặt thở dài, sắc mặt mệt mỏi.
Ba Hồ không biết nói gì, cũng không biết có nên an ủi ba La một chút hay không.
Suốt cả quá trình Ninh Thư chỉ trơ mắt nhìn.
Bây giờ lập flag, chờ tới lúc phất lên trở về lên mặt, ngay cả ba mẹ ruột sinh ra mình cũng là đối tượng để hắn vả mặt.
Ai bảo các người không tin tôi, ai cho phép các người thương xót tôi, đáng lẽ các người phải toàn tâm toàn ý tin tưởng tôi, không cần biết lý do gì cũng phải tin tưởng tôi chứ.
Các người xem thường con của mình, nhưng mà con của các người nhất định có thể lật mình tạo nên sự nghiệp.
Ninh Thư chỉ cần động não một chút là biết ngay việc La Giang trộm tiền trong nhà bị bại lộ, La Giang không những cảm thấy bản thân sai mà ngược lại còn nghĩ bản thân phải chịu tiếng oan.
Ai khóc nỗi đau này hộ
hắn đây.
Mài nghĩ cả thế giới phải xoay quanh mài mới đúng à.
Mài đừng có mà ngang ngược thế chứ.
Người khác không cho hắn mượn tiền là người khác sai, hắn trộm tiền của cha mẹ ngược lại lại có thể mở miệng trách cha mẹ mình, hắn chỉ cầm ít tiền thôi liền mắng hắn blah blah…
Hắn cảm thấy thật oan uổng.
Oan uống?????
Ninh Thư trợn trắng mắt.
Ba Hồ an ủi ba La, nói cháu nó còn nhỏ, phải nhẹ nhàng trao đổi.
Bầu không khí trở nên xấu hổ, ba Hồ thấy vậy đành dẫn mẹ Hồ và Ninh Thư đi vào nhà.
Ba Hồ giữ cửa một lúc, giọng buồn bực: “Thằng La Giang này hỗn quá, cho ăn cho học bao năm thế mà lại có thể nói ra những lời hỗn láo vậy.”
“Chẳng khác gì của nợ.”
“Sau này nhà họ có việc gì ông cũng bớt quan tâm đi, bằng không cũng không tốt đâu.” Mẹ Hồ nói “Lớn tướng rồi còn không chịu đi làm, cũng chẳng chịu giao tiếp với ai.”
“Cả con nữa, cũng bớt tiếp xúc với thằng đó đi, làm việc gì cũng không nên, đã vậy lại còn láo toét.” Ba Hồ nói với Ninh Thư.
Ninh Thư cực kỳ ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng ạ, con sẽ không dây mơ rễ má tí ti gì với hắn ta đâu.”
Với tính cách dở hơi cám hấp của La Giang, thì làm gì có ai ưa nổi được, nếu không có “Hệ thống chinh phục mỹ nữ” thì cả đời này của hắn làm chó gì có “tương lai”.
La Giang sau khi chạy thục mạng ra khỏi nhà một lúc lâu mới thả chậm bước chân, lang thang trên đường, thành phố về đêm khoác lên mình vẻ sặc sỡ của ánh đèn.
Gió đêm lạnh lẽo thổi lên người, hắn thề sẽ tự mình làm giàu.
La Giang mua vài lon bia, ngồi xuống ghế ở công viên.
Hắn thật sự chịu không nổi áp lực của cuộc sống nữa.
Cha mẹ không hiểu hắn, người khác xem thường hắn, chính vì vậy hắn càng phải tự mình gầy dựng nên sự nghiệp để cho bọn họ sáng mắt ra.
La Giang ném lon rỗng về phía thùng rác, một con chó đứng hai chân chồm lên tìm kiếm trong thùng.
La Giang cười mỉa mai, cầm một lon rỗng khác ném về phía nó.
Chú chó hoảng sợ kêu lên gâu gâu, lùi về thủ thế, nhe răng trợn mắt, trong họng nó phát ra âm thanh grừ grừ. (á à, thì ra mài chọn cái chết)
Trong lòng La Giang vốn đang khó chịu, lúc này lại còn bị một con chó hoang trừng mắt hăm dọa.
“Còn không biến ngay, ông cho mày thành cầy tơ bảy món bây giờ, cút.” La Giang bóp bẹp lon bia ném về con chó, “Ngay cả mày cũng dám gầm gừ với tao, đúng là đen như chó mực.”
La Giang vốn nghĩ con chó bị hù dọa sẽ biết điều chạy đi, lại không ngờ nó lại là một con chó điên, xông tới phía hắn, cắn rách quần của hắn, răng nanh sắc nhọn còn cào xước chân hắn.
La Giang nổi nóng, chó điên ngày nào chẳng bới rác, ăn rác, không biết trong miệng nó bây giờ chứa bao nhiêu vi khuẩn.
CMN nữa!
Vận khí của hắn dạo gần đây không phải cũng bị chó cắn nát rồi đấy chứ.
La Giang không chút khách khí đưa chân lên đạp thẳng vào thân con chó, khiến con chó ẳng ẳng kêu lên.
Chó hoang cong đuôi nhìn La Giang sợ hãi, rên ư ử mấy tiếng.
La Giang hung tợn nói: “Cút ngay, nếu không ông đánh chết mịe mày bây giờ.”
Con chó cụp đuôi, coi vẻ như đã sợ La Giang, nhưng lựa lúc La Giang không chú ý, nó lại đột nhiên vọt tới trước mặt hắn, cắn một phát vào chỗ “chym nhỏ” của La Giang.
Cắn chỗ đó tới mức hung bạo.
Trong nháy mắt La Giang cảm nhận được có đồ vật sắc nhọn nào đó xuyên qua da thịt, não như ngừng hoạt động, tất cả cảm giác đều tập trung ở phía dưới, đau điếng đến độ không thở nổi.
La Giang đau đớn hét to.
Chó hoang chớp lấy cơ hội chuồn vào trong bụi cỏ, một lát sau đã không thấy đâu.