Dịch: Phong Thanh
Ninh Thư nói: “Nếu đi nhà ma thì em sẽ suy nghĩ.”
Cô tủm tỉm cười nói: “Em thích đi nhà ma lắm.”
La Giang chịu không nổi lắc đầu, tính tình hư hỏng lại còn thích mấy thứ kỳ quặc.
Chẳng lẽ không thể đi xe ngựa gỗ xoay tròn sao?
La Giang gật đầu, “Có thể đi nhà ma.”
“Chỉ có hai người chúng ta?” Ninh Thư hỏi, không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không cướp cũng là trộm.
La Giang do dự một hồi rồi nói: “Còn có bác sĩ Ngô.”
Cả nữ bác sĩ cũng đi, vậy cô cần phải đi theo. Nếu Ninh Thư không đi thì không biết La Giang sẽ chiếm tiện nghi gì của nữ bác sĩ.
Trước tiên không nói đến La Giang sẽ được gì. Vả lại, cô không muốn nữ bác sĩ bị La Giang lừa tình phá thân.
“Em đi.” Ninh Thư nói xong thì đóng mạnh cửa một phát ‘Bành’.
La Giang sờ cái mũi, quỷ kiêu ngạo.
Đến cuối tuần, Ninh Thư mặc quần jean áo thun, lại lấy ngân châm từ trong hộc tủ cất vào trong giỏ.
Sau đó, cô đi ra cửa thì bắt gặp La Giang.
La Giang ăn mặc tùy tiện, nhưng chất liệu quần áo không tồi, đường may rất tốt, vừa nhìn là biết quần áo cao cấp rồi.
Ninh Thư: Mi lấy tiền từ đâu mua.
La Giang đánh giá Ninh Thư từ trên xuống dưới, cảm thấy hơi ghét bỏ: “Sao em mặc như vầy?”
“Có gì sai à?” Ninh Thư nghiêng đầu hỏi lại.
La Giang bĩu môi, “Khi hẹn hò ít nhất cũng phải mặc váy, trang điểm một chút chứ. Em thế này cũng quá tùy tiện rồi.”
Ninh Thư tủm tỉm cười nói: “Em còn muốn đi nhà ma. Em sợ có người tốc váy.”
“Nhà ma tối đen như mực, cho dù bị tốc váy cũng không ai thấy gì cả.” La Giang tức giận nói.
“Em còn muốn chơi thuyền hải tặc, với cả ngồi tàu lượn siêu tốc. Gió mạnh sẽ thổi váy em mất.”
La Giang:…
Tính cách thế này, tiểu thanh mai trước kia không làm người ta đau đầu nay còn đâu.
Hai người đi xuống lầu. La Giang đi đến chỗ một chiếc xe, cầm chìa khóa mở cửa, sau đó ngồi vào trong xe.
Ninh Thư ngạc nhiên, nhìn xe con tự hỏi, La Giang lấy xe này ở đâu ra?
La Giang nhìn thấy biểu tình ngây như phỗng của Ninh Thư, lập tức có chút đắc ý nói: “Còn thất thần làm gì nữa, em mau lên đây.”
Ninh Thư ngồi vào trong xe, hỏi: “Xe này anh lấy từ đâu vậy?”
“Không nói cho em.” La Giang xoay tay lái, cả người mặc quần áo cao cấp, lái xe trông như kiểu doanh nhân thành đạt.
Nhưng Ninh Thư nghe mẹ Hồ nói, sau khi La Giang bị chó cắn, trong nhà hắn phải thanh toán chi phí giải phẫu, tiền nằm viện, cộng thêm trước đó La Giang đã lấy không ít tiền trong nhà nữa rồi.
Nói chung nhà họ La gia bị đào trống rỗng.
Nhưng La Giang vậy mà có tiền lái xe.
Xe này chắc không phải mượn thì là thuê.
La Giang cũng không có bạn bè nào cho hắn mượn xe, xe này chắc chắn là lấy từ công ty cho thuê xe.
Quá giả tạo. Xạo chết người ta rồi.
Ninh Thư nhìn bên ngoài cửa sổ, xe chạy một hồi thì dừng lại, nữ bác sĩ đứng ở ven đường, quang cảnh xinh đẹp động lòng người.
Nữ bác sĩ mặc một bộ váy trắng dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân cân xứng, cổ chân tinh tế, trên đầu đội chiếc mũ len xinh xắn.
Cô ấy có dáng người cân đối, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt người đi đường.
Ninh Thư nhìn thấy đôi mắt La Giang nháy liên tục muốn rụng cả cặp lông mi.
“Mau nhìn kìa! Đây mới là mỹ nữ, em mau học tập bác sĩ Ngô đi, cô bé ngốc.” La Giang liếm môi nhìn nữ bác sĩ, nói với Ninh Thư.
Ninh Thư không nói gì, quan sát nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ lên xe, Ninh Thư ngửi thấy hương thơm phảng phất.
La Giang khịt khịt mũi, khen tới tấp mỹ nữ: “Hôm nay em xinh quá!”
Ninh Thư cũng khích lệ: “Đúng vậy, rất đẹp!”
“Cảm ơn!” Nữ bác sĩ vuốt tóc ra sau tai.
Ninh Thư thầm tán thưởng. Đúng là mỹ nữ, vừa có khí chất vừa rất xinh đẹp.
Cô gái này nên gặp được một người biết trân trọng, yêu quý, thưởng thức và bảo vệ sự xinh đẹp ấy.
Trách nhiệm bón phân tưới nước, chứ không giống như La Giang, ngang ngược ngắt đóa hoa tươi, sau đó vứt bỏ không tiếc nuối, chà đạp dưới chân.
Một người phụ nữ có hạnh phúc hay không, phải xem xem người phụ nữ ấy có gặp được đúng người không đã. Bởi vì thế giới xung quanh sẽ tàn phá
nhan sắc và khí chất của nữ nhân.
“À, tặng em một món quà!” Nữ bác sĩ lấy một cái kẹp thủy tinh lấp lánh từ trong giỏ.
Thứ này nhìn hơi mắc tiền, Ninh Thư kinh ngạc nhìn nữ bác sĩ, vì sao lại tặng cho cô?
“Cái kẹp này không còn hợp với lứa tuổi của chị, em mang sẽ hợp hơn.” Nữ bác sĩ nói.
Ninh Thư nhận lấy không chút ngại ngùng, lại lấy một bình xịt trong giỏ ra, “Chị cầm đi. Thé giới này rất nguy hiểm, đặc biệt là mấy thằng đàn ông xấu xa. Nếu có thằng nào quấy rầy thì chị cứ cầm lấy phun thẳng vào mặt nó, đừng sợ hãi.”
Ninh Thư cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, hắc hắc hắc.
Bác sĩ Ngô nhận lấy, “Cảm ơn em.”
La Giang:…
Con nhỏ kia! Hồi giờ tao chưa thấy đứa nào mặt dày bằng mài.
Bây giờ dù mài có dễ thương tao cũng ghim mài.
Xe chạy rất nhanh đã đến công viên trò chơi. Thời điểm cuối tuần, nơi đây rất náo nhiệt.
Có gia đình ba mẹ con cái, cũng có rất nhiều cặp tình nhân đến chỗ này.
La Giang trưng cầu ý kiến với hai cô gái, “Chúng ta chơi trò nào trước?”
Ninh Thư lập tức nói: “Chơi nhà ma trước đi, kích thích một chút, cực kỳ hưng phấn.”
La Giang trực tiếp bỏ qua ý kiến của Ninh Thư, hỏi nữ bác sĩ: “Em muốn chơi cái gì?”
“Nếu không ngồi vòng xoay ngựa gỗ đi.” Nữ bác sĩ nói.
La Giang lập tức đồng ý.
Ba người ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ, chậm chạp quay. Ninh Thư nhìn chằm chằm La Giang và nữ bác sĩ ngồi đằng trước. Cô nhất định phải bảo vệ nữ bác sĩ, không cho La Giang chiếm tiện nghi.
Vì mới nãy nữ bác sĩ tặng cô chiếc kẹp thủy tinh.
Quan trọng hơn là cướp đoạt khí vận của La Giang, khiến hệ thống vứt bỏ hắn.
Một khi La Giang không còn hệ thống, hắn sẽ lộ nguyên hình.
Vòng xoay ngựa gỗ chậm rãi cuối cùng cũng dừng lại, Ninh Thư lập tức nói: “Chúng ta đi nhà ma chơi đi.”
La Giang vẫn như cũ không thèm nhìn Ninh Thư, hỏi nữ bác sĩ: “Em muốn chơi cái gì?”
Nữ bác sĩ liếc mắt nhìn Ninh Thư nói, “Vậy đi nhà ma đi.”
La Giang trừng mắt nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cong khóe miệng nói: “Sao anh lại lúng túng vậy, chẳng lẽ anh sợ đi nhà ma.”
“Anh sợ trước mặt chị xinh đẹp lại bủn rủn tay chân?”
Trước sự châm chọc của Ninh Thư, La Giang lấy hết dũng khí bước vào nhà ma.
Ninh Thư mỉm cười, bàn tay đưa vào giỏ, rút ra một cây ngân châm cầm ở trong tay.
Ánh sáng trong nhà ma lập lòe, tối tăm, vừa đi vào lập tức cảm thấy âm u, khiến tâm lý mọi người hơi sợ hãi.
Nữ bác sĩ chịu không được ôm lấy cánh tay của La Giang.
Hắn ngửi được mùi nước hoa thơm phức, cánh tay dựa vào mềm mại trơn láng, khiến tâm trí hắn nhộn nhạo.
Tuy nhà ma có chỗ đáng sợ nhưng là nơi giúp gia tăng tình cảm nhanh nhất.
Ninh Thư đi ở phía sau La Giang, nhắm mắt theo đuôi.
Ba người cẩn thận đi theo chỉ dẫn trong nhà ma, đôi khi xuất hiện một đồ vật cực kỳ đáng sợ, khiến nữ bác sĩ nhào thẳng vào lồng ngực của La Giang ôm lấy.
Hắn cảm giác được thân thể căng tràn của mỹ nữ nên cố ý đi chậm lại, có lúc lại đảo quanh.
Ninh Thư cũng phối hợp kêu mấy tiếng, giả vờ hoảng sợ nhưng thực chất đang tìm kiếm cơ hội ra tay.
Đặc biệt là xung quanh lại tối tăm mù mịt, đâm ngân châm cũng hơi khó.