Edit: Akito
Vẻ mặt Nguyệt Lan ngu ngơ, hướng Ninh Thư hỏi: “Tiểu thư, người không có chuyện gì a.”
“Ngươi nghĩ rằng ta có chuyện gì?” Ninh Thư tức giận nói.
Trên mặt Nguyệt Lan tức thì lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, vỗ vỗ ngực, “Tiểu thư không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi.”
Ninh Thư nói: “Chúng ta làm chút gì đó ăn đi, có hơi đói bụng.”
“Tiểu thư, đồ đạc trong phủ Thừa Tướng đều bị thu hết đi rồi, bên trong phòng bếp một chút đồ ăn cũng không còn.” Vẻ mặt Nguyệt Lan như đưa đám nói.
Nguyệt Lan là một cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi, lớn lên một gương mặt trẻ con, thời điểm kìm nén, cả khuôn mặt đều nhăn thành một cái da mỏng đại bánh bao có nhân.
Thật đúng là đủ tàn nhẫn đi, chắc không phải Tư Đồ Kình Vũ muốn để nàng chết đói đi.
“Chúng ta đi tới tiệm ăn.” Ninh Thư vung tay lên, có vẻ phi thường phóng khoáng, “Tiểu thư nhà ngươi mang ngươi đi ăn đồ ăn ngon.”
Vẻ mặt Nguyệt Lan u oán mà nhìn Ninh Thư, “Bốn phương tám hướng đều bị thị vệ bao vây rồi, chúng ta ngay cả Tú Lâu cũng không thể ra.”
Ninh Thư: …
Ninh Thư không chút suy nghĩ liền cầm cái còi treo ở trước ngực, kết quả bộ ngực quá lớn, Ninh Thư phải lột áo ra, sau đó từ khe rãnh thật sâu móc ra cái còi.
Kiếp trước kiếp này, Ninh Thư không nghĩ tới chính mình có thể có bộ ngực lớn như vậy, cảm thấy nhân sinh không còn gì nuối tiếc.
Ninh Thư thổi vào cái còi, âm thanh phát ra uyển chuyển du dương, êm tai vô cùng.
Thổi thời gian thật lâu, đến quai hàm Ninh Thư đều đau xót, ám vệ cũng không có xuất hiện.
Ninh Thư: …
Tên này nha chắc không phải chạy rồi đi, quả nhiên không đáng tin cậy, như thế hiện tại nên làm gì, chẳng lẽ liền ngồi chờ chết đói.
Ninh Thư cùng Nguyệt Lan hai mặt nhìn nhau, Ninh Thư ho khan một tiếng, nói: “Gần đây có lỗ chó gì đó hay không, chúng ta đi ra ngoài kiếm ăn.”
Nguyệt Lan nhìn Ninh Thư, do dự nói: “Tiểu thư là thiên kim khu, sao có thể chui lỗ chó đây?”
“Không có việc gì, tiểu thư của ngươi chuyện gì cũng có thể làm, không phải chỉ là chui lỗ chó thôi sao?” Ninh Thư không chút nào để ý nói ra, chỉ cần có thể đạt được mục đích, không có gì là không thể làm được.
“Tiểu thư, tiểu thư đáng thương của nô tỳ, kim chi ngọc diệp lại phải làm chuyện như vậy.” Nguyệt Lan lại gào thét lên.
Vẻ mặt Ninh Thư hắc tuyến, “Đừng gào thét nữa, lỗ chó ở nơi nào.”
Ninh Thư buộc mái tóc của mình lên, búi tóc quá phức tạp quá bất tiện, sau đó hướng Nguyệt Lan nói:
“Chúng ta đi.”
Nguyệt Lan vẫn luôn dùng biểu tình áy náy không chịu nổi lại đau lòng mà nhìn Ninh Thư, “Đều do nô tỳ không chăm sóc tốt cho tiểu thư, nô tỳ không hoàn thành nhiệm vụ lão gia giao cho.”
Ninh Thư: …
Liền cảm thấy nha đầu này thật sự suy nghĩ quá nhiều, nàng thoạt nhìn có đáng thương như vậy sao?
Nguyệt Lan dẫn theo Ninh Thư đến hậu viện hoang vu của phủ Thừa Tướng, gạt ra cỏ khô phủ nơi chân tường, vách tường lộ ra một cái lỗ chó.
Ninh Thư nhìn Nguyệt Lan, “Làm sao ngươi biết chỗ này có lỗ chó vậy, ngươi từng chui?”
“Tiểu thư, người như thế nào có thể nói nô tỳ như vậy đây?” Nguyệt Lan ứa nước mắt muốn khóc mà nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư: ta nói cái gì?!
“Nô tỳ là nha hoàn bên người của tiểu thư, làm sao có thể chui lỗ chó đây, nô tỳ đều là đi cửa lớn đấy.” Nguyệt Lan bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Ninh Thư: …
Ninh Thư gian nan mà từ lỗ chó bò ra ngoài, ngực thiếu chút nữa bị đè bẹp rồi, nếu như không phải
Nguyệt Lan dùng sức đẩy nàng, đoán chừng liền không ra được, lần đầu tiên phát hiện ngực lớn cũng không phải mọi chuyện đều hoàn mỹ.
Ninh Thư xoa xoa ngực của mình, ngực đau quá a.
Nguyệt Lan dễ dàng như trở bàn tay liền từ lỗ chó bò ra, nhìn thấy Ninh Thư nhe răng nhếch miệng, vội vàng chạy tới thay Ninh Thư phủi bụi bặm và cọng cỏ trên người nàng.
“Tiểu thư, người hà tất gì phải chà đạp chính mình như vậy, nếu lão gia biết được sẽ rất đau lòng.” Nguyệt Lan nói.
Ninh Thư không chút nào để ý, cái gì gọi là chà đạp a, Mộc Yên La bên trong cốt truyện mới gọi là chà đạp, tự mình chà đạp mình, nam nhân cũng chà đạp nàng, đã vậy còn không phải chỉ một người nam nhân.
“Nhìn mà xem, đây là đại tiểu thư cao quý xinh đẹp sao, chui lỗ chó cảm giác như thế nào.” Giọng nói
của Tư Đồ Kình Vũ đột nhiên vang lên.
Ninh Thư nhìn trái ngó phải, đều không có nhìn thấy Tư Đồ Kình Vũ ở chỗ nào.
“Tiểu thư, hắn… Hắn ở phía trên.” Hàm răng Nguyệt Lan cũng đang run cầm cập, Ninh Thư ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy Tư Đồ Kình Vũ một thân lam y đứng ở trên tường, tóc dài tung bay, phi thường đẹp mắt.
Ninh Thư vuốt lại đầu tóc có chút hỗn loạn của mình, nhàn nhạt nói: “Cảm thấy thật tiện lợi, thật tốt.”
“Hừ…” Tư Đồ Kình Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó giang hai cánh tay bay đến trước mặt Ninh Thư, chân chính là một cái điểu nhân, Ninh Thư lui ra phía sau một bước.
Tư Đồ Kình Vũ đứng ở trước mặt Ninh Thư, lạnh lùng nói: “Lá gan của ngươi rất lớn a, không được bổn tướng cho phép, cư nhiên dám chuồn êm khỏi phủ, ngươi nói bổn tướng nên trừng phạt ngươi như thế nào?”
Ninh Thư lôi kéo Nguyệt Lan lui về phía sau một bước, nói: “Tiền dâm hậu sát, tiền sát hậu gian?”
Da mặt Tư Đồ Kình Vũ run rẩy, trầm thấp nói: “Trong lòng của ngươi bổn tướng chính là một tên đại sắc ma?”
Ninh Thư liền phi thường sảng khoái gật đầu, biến thái, đại sắc ma, không phải ngươi thì còn ai vào đây.
Tư Đồ Kình Vũ cười lạnh, “Bổn tướng không làm chút gì đó, liền thực xin lỗi với cái danh hiệu này rồi?”
Tư Đồ Kình Vũ nói xong liền vươn tay muốn bắt lại Ninh Thư, Ninh Thư la to: “Xem ám khí của ta, phi.”
Ninh Thư trực tiếp phun một ngụm nước bọt vào mặt Tư Đồ Kình Vũ, sau đó lôi kéo Nguyệt Lan nhanh chóng bỏ chạy.
Tư Đồ Kình Vũ hơi động thân thể một chút liền tránh được ám khí nước miếng của Ninh Thư, đôi mắt đỏ ngầu mà nhìn Ninh Thư chạy trốn không ảnh.
“Tiểu thư dừng một chút, nô tỳ chạy không nổi nữa rồi.” Nguyệt Lan nói giống như là muốn tắt thở vậy.
Ninh Thư dừng lại bước chân, thở hổn hển, nhìn trái ngó phải một cái, không có nhìn thấy thân ảnh của Tư Đồ Kình Vũ đuổi theo.
“Tiểu thư, thật khổ cho người rồi.” Nguyệt Lan còn chưa có phục hồi lại tinh thần khi thấy bộ dạng Ninh Thư bưu hãn phun nước miếng trước đó, “Tiểu thư là người dịu dàng, cao quý, hôm nay lại trở nên như vậy, nếu như lão gia biết được sẽ đau lòng cỡ nào a.”
“Được rồi, đừng đau lòng, bây giờ chúng ta đi chỗ nào ăn đây?” Ninh Thư nhìn thấy bánh bao của tiệm bên cạnh, nước miếng đều chảy ra rồi, “Ông chủ, bán hai lồng bánh bao.”
“Đi, đi, ăn mày thì cút xa một chút.” Ông chủ tiệm bánh bao xua đuổi Ninh Thư và Nguyệt Lan, Nguyệt Lan tức khắc dựng thẳng mày liễu, “Lớn mật, dám vô lễ với tiểu thư nhà ta như thế.”
“Còn không mau cút ta liền đánh chết các ngươi, đồ ăn mày.” Ông chủ tiệm bánh bao không chút khách khí gào thét Ninh Thư và Nguyệt Lan một trận, thái độ muốn bao nhiêu ác liệt liền có bấy nhiêu ác liệt.
Ninh Thư tức thì buồn bực, nàng hiện tại tốt xấu gì cũng coi như là một nữ chủ quân a, đi tới nơi nào đều có quý nhân tương trợ, ông chủ tiệm bánh bao này như thế nào lại cứ hung ác với nàng như thế, như thế nào có cảm giác giống như có cừu hận.
“Ngươi biết thân phận của tiểu thư nhà chúng ta là gì sao?” Nguyệt Lan cầm khăn xoa xoa bụi bặm trên mặt Ninh Thư, đẩy lọn tóc ra, lộ ra khuôn mặt của Ninh Thư, hướng ông chủ hỏi: “Nhìn rõ rồi đi, nhìn rõ xem tiểu thư của chúng ta là ai?”
Ông chủ tiệm bánh bao mở to đôi mắt đậu xanh, ngay sau đó nói: “Đéo cần biết ngươi là ai, có tiền liền mua bánh bao, không có tiền liền xéo đi.”
Ninh Thư: …
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Ninh Thư nhìn thấy xung quanh ngày càng có nhiều người, nữ chủ quân chính là sự cố thể chất, đi tới chỗ nào đều sẽ có chuyện phát sinh, sau đó khiến người vây xem.