Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Đích nữ trọng sinh 18


trước sau

Dịch: Lạc Đinh Đang

Không có con trai trưởng thì thôi, giờ nam tự duy nhất cũng mắc bệnh đậu mùa.

Chẳng lẽ Lư gia sẽ tuyệt hậu sao?

Nếu đám khuê nữ này đổi thành nhi tử thì tốt biết bao.

Lư Quân Ninh lạnh nhạt đứng nơi đó, hờ hững không quan tâm.

"Ẳng... Gâu." Chân tường có tiếng chó khẽ rên, Ninh Thư quay đầu nhìn thấy chân tường có một con chó con.

Ninh Thư thấy khó hiểu, con chó này từ đâu ra?

Lư Quân Ninh sai nha hoàn bên cạnh: "Kêu người lấy con chó đó ra."

"Vâng."

Ninh Thư hỏi Lư Quân Ninh: "Nhị tỷ tỷ, con chó này ở đâu ra vậy?"

Lư Quân Ninh lắc đầu, "Ngũ đệ đệ ngang bướng, trên đường thấy hàng bán chó nằng nặc đòi mua một con về."

Ninh Thư ồ một tiếng, nhìn thấy gã sai vặt ôm chó con đi.

Ninh Thư nhìn chó con, chó con phun đầu lưỡi hà hơi.

Ninh Thư hơi nhướng mày, khẽ đá chân Nguyên Hương. Nguyên Hương khó hiểu nhìn cô.

Ninh Thư nói khẽ bên tai nàng ấy: "Đi theo mấy gã sai vặt kia xem họ xử lý con chó thế nào, cấm được đụng vào nó đấy."

Nguyên Hương gật gật đầu, im lặng đuổi theo.

Sự chú ý của mọi người đều dồn hết vào viện, thêm vào ở đây có không ít người, đương nhiên sẽ không ai để ý tới Nguyên Hương.

Đại phu bước từ trong viện ra, Lư Viễn Phàm lập tức hỏi: "Là đậu mùa thật ư?"

Đại phu gật đầu, "Đúng là đậu mùa."

Lư Viễn Phàm không nhịn được nhắm hai mắt lại, "Mong đại phu cố gắng cứu giúp, thù lao dễ thương lượng."

"Sẽ cố hết sức." Đại phu đáp, "Nhưng đứa trẻ vẫn cần người chăm sóc, ngài tìm ai đã khỏi đậu mùa tới chăm sóc đi."

Suýt nữa Vân di nương khóc ngất, Lư Minh Huyên xoay đầu lại nhìn Lư Quân Ninh, "Là ngươi, nhất định là ngươi hại đệ đệ ta, nhất định là ngươi."

"Lư Quân Ninh, ngươi thật là độc ác." Lư Minh Huyên bổ nhào về phía Lư Quân Ninh.

Lư Quân Ninh tránh khỏi nàng ta, lạnh lùng nói: "Ta không biết ngươi đang nói gì, đừng có làm bừa khiến ta bị thương."

"Chính là ngươi."

Lư Minh Huyên đỏ mắt nhìn chằm chằm Lư Minh Huyên, "Ngươi muốn trả thù ta thì cớ gì động chạm đến đệ đệ ta chứ."

Đệ đệ là chỗ dựa của nàng ta và nương, dù nàng ta tới Hầu phủ, đệ đệ vẫn là chỗ dựa của nàng ta.

Tương lai đệ đệ kế thừa Lư gia, nàng ta có thể ưỡn thẳng sống lưng ở Hầu phủ, có lực lượng, có người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.

"Đại tỷ tỷ nói xem, tại sao ta lại muốn trả thù ngươi?" Lư Quân Ninh lạnh lùng nhìn nàng ta.

"Đủ rồi, nháo cái gì, lăn hết về đi, đứng chắn ở đây làm gì?" Lư Viễn Phàm lau trán, quát Lư Minh Huyên.

"Cha, nhất định là Lư Quân Ninh hại đệ đệ, nhất định là nàng ta." Lư Minh Huyên oán hận, quỳ trên mặt đất, nắm lấy vạt áo Lư Viễn Phàm, "Cha, xin người tin tưởng con."

"Đệ đệ ngươi giờ đang nằm bên trong, có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của đệ đệ ngươi hả, cút, đừng có đứng bám ở đây." Lư Viễn Phàm tức giận giơ chân đạp Lư Minh Huyên ra.

Lư Minh Huyên bị đạp trúng ngực, đau thấu tâm can.

"Minh Huyên à, Minh Huyên." Vân di nương nhanh chóng chạy lại đỡ Lư Minh Huyên từ đất lên, căm hận nhìn Lư Quân Ninh.

Lư Quân Ninh không thèm nhìn đến bà ta, quay người bước đi.

Ninh Thư cũng đi, về viện cô chờ Nguyên Hương quay lại.

Không biết Lư Tĩnh Huy chống đỡ được đến lúc nào, Ninh Thư cảm thấy sắp tèo luôn rồi.

Chuyện đậu mùa lần này quá bất ngờ.

Ninh Thư vừa uống trà vừa chờ Nguyên Hương.

Hồi lâu sau Nguyên Hương mới trở về, Ninh Thư hỏi: "Xử lý như thế nào?"

"Giết, chôn." Nguyên Hương nói.

Ninh Thư đứng lên hỏi: "Chôn ở đâu, đưa ta đến xem một chút."

"Được." Nguyên Hương dẫn Ninh Thư tới trạch viện vắng vẻ, chỗ này gần hậu viện.

Nguyên Hương chỉ vào bụi cỏ, "Tiểu thư, chôn ở đây."

Ninh Thư cầm gậy gỗ đẩy đất ra, nhìn thi thể con chó, xích lại gần ngửi ngửi.

Lấy nhánh cây gẩy thi thể con chó ra, gẩy đầu lưỡi, đầu v* nó. Trên những chỗ này đều đã phát đỏ, có nhiều chỗ đã lên mủ đen chảy máu.

"Tiểu thư, ngài đang làm
gì vậy?" Nguyên Hương nhìn thấy Ninh Thư ngồi xổm lấy nhánh cây chọc chọc thi thể, nhìn kiểu gì cũng thấy dựng tóc gáy.

Ninh Thư lại lấp đất chôn vào, "Chúng ta về thôi."

Quay lại phòng Ninh Thư lấy thuốc bột xoa tay, giày cũng vứt luôn.

Lại bảo Nguyên Hương dùng giấm chua đun sôi rửa tay.

Ninh Thư thở dài ra một hơi, thế giới quá hung hiểm rồi.

Con chó này có vấn đề 100%.

Đây rõ ràng là chặt đứt đường lui của Vân di nương và Lư Minh Huyên.

Lư Tĩnh Huy chính là đường lui của Lư Minh Huyên và Vân di nương.

Trong hậu viện, con cái là chỗ để nữ nhân dựa vào.

Nam nhân để nhiều nữ nhân trong hậu trạch như vậy, một là vì mê sắc, hai là vì sinh sôi đời sau.

Nhưng không nên coi thường tâm tư đố kỵ của nữ nhân.

Có lẽ chính nam nhân cũng không nghĩ tới, nữ nhân càng nhiều thì con nối dõi càng tàn lụi.

Con cái là vật hy sinh và vật tiêu hao của đấu tranh hậu viện, ngay cả nữ nhân cũng chuẩn bị tâm lý tiêu hao hết con cái.

Có lẽ Lư Quân Ninh muốn để Lư Minh Huyên và Vân di nương nếm thử cảm giác mất con.

Ninh Thư lau tay, không biết Lư Quân Ninh sẽ đối phó với cô thế nào.

Còn hôn sự của Lư Minh Huyên và Lê Ngọc, có rất ít người biết Lê Ngọc thích nam sắc.

Với người ngoài mà nói, Lê Ngọc là nam tử có điều kiện khá tốt, Lư Quân Ninh sẽ để Lư Minh Huyên gả cho Lê Ngọc chứ?

Ninh Thư trầm tư.

Không biết Lư Quân Ninh sẽ làm tới trình độ nào nhỉ?

Sau khi Hầu phủ đến cầu hôn, Thần vương Thẩm Diệc Thần cũng tới cầu hôn, thế trận còn lớn hơn Hầu phủ.

Từng thùng từng thùng nhấc vào đầy sân Hầu phủ.

Thần vương Thẩm Diệc Thần tự tới cửa cầu thân, nhưng lại bị Lư Quân Ninh từ chối.

Kết quả Thần vương trực tiếp ở lại Lư phủ, không đồng ý sẽ không rời đi, hơn nữa còn uy hiếp Lư Quân Ninh, nếu không đồng ý sẽ nói ra chuyện giữa bọn họ.

Chọc Lư Quân Ninh tức nổ phổi.

Nhưng nàng ta không làm gì được Thần vương, phụ thân còn khách khí giữ hắn ở lại Lư phủ.

Ninh Thư: Ha ha, cmn chứ!

Dù sao đã muốn Lư Quân Ninh thì đời này không phải nàng ta không chịu.

Bất kể Lư Quân Ninh ngạo kiểu thế nào, trung khuyển vẫn trung thành không rời ở bên nàng ta.

Đời trước gặp tên cặn bã, đời này ban thưởng một người trung khuyển thâm tình.

Hơn nữa là một đời một thế.

Thần Vương phủ vẫn không có thị thiếp, giống như đặc biệt để đó chờ Lư Quân Ninh.

Nói thực ra, chẳng lẽ Thần vương mắc bệnh gì khó nói, ngay cả thông phòng cũng không có?

"Tiểu thư, gần đây Lư phủ liên tục có chuyện tốt, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư đều có người cầu hôn, hơn nữa thân phận người này cao hơn người kia, có phải kế tiếp sẽ tới tiểu thư không?" Nguyên Hương châm trà cho Ninh Thư, vẻ mặt vui sướng.

Ninh Thư đang thêu hoa bách hợp, hờ hững nói: "Còn sớm."

Chuyện không chấm dứt như vậy đâu.

Lư Quân Ninh sẽ không kết thúc như thế.

Cô nhất định phải bảo vệ chính mình và Lưu di nương ở thời điểm bấp bênh này.

"Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư đều có người cầu hôn rồi, tiếp đó nhất định là tiểu thư." Nguyên Hương nói.

"Thứ ngươi thấy chỉ là hào nhoáng bên ngoài." Ninh Thư thầm nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện