Dịch: Moringa
Hai người bạn học này không biết có thù oán gì, mà đánh đấm không kiêng nể, chai rượu bát đũa rơi đầy đất.
Ngải Vân bị xô ngã xuống nền đất, cánh tay cô bị mảnh chai rạch trúng, may mắn không có thương tích trên mặt, hoặc đâm vào mắt.
Ninh Thư chạm vào vết thương, trên miệng vết thương hơi nóng, có điều vết khâu khá cẩn thận, trên quần áo cô dính chút máu.
Cô muốn tiếp thu cốt truyện thêm lần nữa, muốn nhìn xem nguyện vọng của nguyên chủ là gì?
Khốn nỗi không thấy cốt truyện đâu nữa, lúc đang tiếp nhận bị cắt đứt, cốt truyện sẽ không tái hiện lại nữa sao?
Ninh Thư lạnh mặt, “2333, tâm nguyện của nguyên chủ là gì?”
Không có tâm nguyện thì làm bằng răng à?
“Ờ, tâm nguyện hả, muốn chứng minh chồng cô ấy muốn giết cô ấy.”
Ninh Thư:…
“Nói tiếng người.”
“Đây là tâm nguyện của nguyên chủ, nguyên chủ cảm thấy chồng mình đã giết mình, vì muốn khống chế vợ mình, còn giết luôn cha mẹ cô ấy.”
Ninh Thư mỉm cười, “Thật à?”
“Thật đấy, sau này khi tiếp nhận cốt truyện, cô nên tìm chỗ nào an toàn, thời gian thích hợp mà tiếp nhận, tôi nói cho cô biết, lúc cô tiếp nhận mà bị ngưng giữa chừng, sẽ không tiếp nhận được cốt truyện hoàn chỉnh đâu.” 2333 nói.
“Cốt truyện của nhiêm vụ này còn không, đưa nốt đây cho ta.” Ninh Thư nói.
“Làm gì còn.” 2333 nói.
“Trêu bà à?”
“Bản thân người ủy thác còn không biết mình chết như thế nào, cô ấy chỉ cảm thấy mình bị chồng giết.” 2333 nói.
“Cô đã tiếp nhận tất cả cốt truyện rồi đấy.”
Ninh Thư cạn lời, cốt truyện đơn giản như đan rổ, nhưng đan rổ méo đơn giản chút nào.
Ninh Thư xuyên qua lớp kính nhìn Trình Phi trong phòng bếp, anh ta đang chăm chú nấu cơm, dáng người vừa cao lớn vừa anh tuấn.
Thật sự không đoán ra lý do vì sao hắn lại muốn giết Ngải Vân, việc này không cần thiết.
Chẳng lẽ nguyên chủ thật sự mắc chứng hoang tưởng bị hại, tất cả chỉ là ý nghĩ cực đoan trong đầu của cô ấy?
Nếu thật sự cô gái này mắc bệnh tâm thần, nhiệm vụ của cô hoàn thành kiểu gì đây trời.
Nếu không phải bởi vì Linh Hồn Châu dung hợp với hắc động, ít nhất cô có thể gặp người ủy thác trước.
Rất nhiều chuyện phải gặp trực tiếp mới nói được rõ ràng.
Tiếp thu cốt truyện đứt đoạn thế này, ngay cả Ninh Thư cũng không thể tránh khỏi việc cảm thấy chính Ngải Vân mới có vấn đề.
Người ta không có việc gì tự nhiên giết cô, giết cha mẹ cô làm gì, muốn phạm tội cũng phải mất công sức và trí óc.
Ninh Thư gãi gãi đầu, cảm giác đầu hơi đau.
Trình Phi bê đồ ăn ra, thấy Ninh Thư ngồi xếp bằng trên sô pha, anh ta đi tới, ngồi xổm trước mặt Ninh Thư, “Em sợ à?”
Trình Phi đến gần, Ninh Thư thậm chí có thể nhìn thấy lông mi thật dài trên gương mặt của anh ta, cả hình phản chiếu mặt mình trong mắt anh ta nữa.
Một khuôn mặt nhợt nhạt không có sức sống.
Ninh Thư lắc đầu, “Không có việc gì.”
Trình Phi đứng lên, “Vậy ăn cơm thôi.”
Ninh Thư đi đến bàn ăn, Trình Phi giúp Ninh Thư kéo ghế dựa ra.
Ninh Thư không kìm được mà nhướng mày, sao lại khách sáo tới vậy.
Người ủy thác và Trình Phi đã kết hôn hơn hai năm, qua giai đoạn vợ chồng son mà vẫn vậy à.
Trình Phi là một người đàn ông hoàn hảo không bắt bẻ được tật xấu gì, những gã đàn ông khác chưa nói đến việc có thể kiếm được tiền hay không, nhưng riêng chuyện kéo ghế cho vợ mỗi bữa cơm thì đừng hòng.
Hành động kiểu này bình thường cũng chỉ xảy ra trước lúc kết hôn thôi.
Ninh Thư cười ngồi xuống, “Cảm ơn.”
Trình Phi ngồi đối diện Ninh Thư, gắp rau xanh đặt trong bát cô, “Khoảng thời gian này, em phải ăn nhẹ nhàng một chút, không nên ăn đồ cay nóng, hải sản lại càng không.”
Ninh Thư gật gật đầu, cúi đầu ăn cơm.
“Đợi lát nữa tắm thì anh giúp em, tránh cho vết thương dính nước.” Trình Phi nói.
“Phụt…” Ninh Thư ngay lập tức ho sặc sụa, “Khụ khụ khụ…”
Trình Phi đứng lên đưa giấy cho Ninh Thư, “Sao vậy?”
Ninh Thư lấy giấy lau miệng, “Ăn nhanh quá nên bị sặc.”
“Khi ăn phải nhai kỹ nuốt chậm, như thế sẽ tốt cho cơ thể hơn.” Trình Phi ngồi xuống, nhìn Ninh Thư.
Trong ánh mắt có ảnh phản chiếu của Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
Trên bàn ăn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bát đũa va chạm.
Đây mới là nhìn nhau không nói nên lời, thật ngại ngùng.
Trình Phi cầm cốc lên uống nước, nói: “Hai người bạn học kia vì sao lại xung đột vậy?”
Ninh Thư nhún vai, “Không biết, chả hiểu sao tự dưng họ xông vào đánh nhau.”
Trình
Phi đặt cốc xuống, “Về sau đừng có tham gia họp lớp làm gì, cũng ít đi chơi với đám bạn gái của em thôi, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Ninh Thư nhíu mày, không cho người đi ra ngoài là sao đây.
“Đương nhiên, không phải anh không cho em ra ngoài, nhưng em phải chú ý sự an toàn của bản thân.” Trình Phi nói.
Ninh Thư ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết rồi.”
Trình Phi cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, thoạt nhìn càng thêm tuấn lãng.
Ai, thế giới này vẫn nhìn người bằng mặt đấy, thực sự rất khó tin khi nói người này muốn sát hại vợ mình.
Ninh Thư nghĩ thầm trong lòng.
Ăn cơm xong, Trình Phi thu dọn bàn, rồi rửa bát.
Ninh Thư nhìn Trình Phi đang bận rộn trong phòng bếp, dựa vào cạnh cửa hỏi: “Trình Phi, em cảm thấy đầu óc mình có vấn đề, anh thấy sao?”
Trình Phi tráng bát, rồi cất bát đũa vào giá, nghe Ninh Thư nói vậy, không do dự gật đầu, “Đúng là có vấn đề, nếu không tự dưng đi tham gia họp lớp làm gì, sau đó còn khiến cho bản thân bị thương.”
“Hai người kia sợ phải trả tiền thuốc men, đồng loạt thoái thác trách nhiệm, đúng là buồn cười.”
“Lần sau đừng tham gia mấy buổi gặp mặt kiểu này nữa nhé.” Trình Phi nói.
Ninh Thư nhún vai, “Em chỉ muốn khoe với chúng bạn rằng mình đã tìm được một ông chồng tốt thôi mà?”
Trình Phi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ninh Thư một cái, nhịn không được bật cười, “Khoe làm gì?”
Trình Phi lau nước trên tay, cởi tạp dề ra, nói: “Đi tắm thôi, tay em bị thương, không tự tắm được.”
Ninh Thư lui về phía sau hai bước, “Em có thể tự tắm được, em tắm bồn là được.”
“Đừng bướng vậy nữa, không được để miệng vết thương dính nước.” Trình Phi bình tĩnh nói.
Ninh Thư liên tục lắc đầu, “Tự em tắm được, chúng ta phải luôn giữ cảm giác thần bí với nhau chứ.”
Trình Phi chỉ nghiêng đầu nhìn cô.
Ninh Thư vào phòng tắm, khóa trái cửa lại, mở vòi nước.
Cô lau gương, nhìn người trong gương.
Ngũ quan Ngải Vân không coi là tinh xảo, nhưng rất có khí chất.
Làn da trắng nõn, cũng xem như là mỹ nữ.
Hoàn toàn dựa vào khí chất kéo lại.
Cha mẹ Ngải Vân là giảng viên đại học, cũng coi như là dòng dõi thư hương, bằng không cũng sẽ không đi xem mắt Trình Phi.
Đây gọi là môn đăng hộ đối.
Ninh Thư vẫn đang ngắm trái ngắm phải trong gương, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, làm cô giật mình.
“Mở cửa, em không lấy quần áo mới thay à.” Tiếng Trình Phi vang lên bên ngoài.
Ninh Thư mở cửa ra, nhìn thấy Trình Phi cầm nội y trong tay, còn cả áo ngủ.
Ninh Thư:…
Ninh Thư vươn tay cầm quần áo, muốn đóng cửa, Trình Phi giữ cửa lại, hỏi: “Một mình em tắm được không?”
“Có thể, đương nhiên có thể.” Ninh Thư đóng sập cửa lại.
Ninh Thư cởi quần áo rồi nằm xuống bồn tắm, nhìn cánh tay gác bên ngoài bồn, trên cánh tay có một vết sẹo thật dài.
Miệng vết thương đỏ lên, hơn nữa còn hơi giật giật đau đau.
Ninh Thư tắm qua loa, lau khô thân thể rồi mặc quần áo.
Ra khỏi phòng tắm, Trình Phi đang ngồi trên sô pha đọc sách, nhìn thấy Ninh Thư ra ngoài, bỏ quyển sách xuống.
“Em xong rồi à, vậy tới lượt anh đi tắm.” Trình Phi đứng lên, cầm quần áo đi vào phòng tắm.