Dịch: Lạc Đinh Đang***
Ninh Thư chỉ yên lặng nhìn Trình Phi, tao đang yên lặng nhìn mày đây.
Không nói gì cả.
Cuối cùng Trình Phi quyết định mang Ninh Thư đi gặp cha mẹ anh ta.
Không biết là gặp quỷ hay vẫn gặp hàng giả.
Trước khi lên đường, Ninh Thư chuẩn bị rất nhiều đồ vật, chẳng hạn như dao găm, còn có thuốc bột gì gì đó.
Lần này nhất định phải khiến Trình Phi lộ ra đuôi cáo.
Đợi đến ngày xuất phát, Trình Phi kéo hành lý chờ Ninh Thư dưới lầu.
Ninh Thư xách valy xuống trước mặt Trình Phi.
Trình Phi nhận đồ từ tay Ninh Thư, chìa tay ra.
Ninh Thư đi tới cạnh anh ta, hỏi: "Có muốn tôi mua chút đồ cho cha mẹ chồng không? Nàng dâu tới cửa, kiểu gì cũng phải có lễ vật."
"Không cần, ba mẹ anh rất dễ tính, muốn tặng quà thì chờ hạ cánh rồi tính sau, dù sao chúng ta tha nhiều hành lý thế này."
"Cũng có thể chờ lúc đến nơi thì dạo chơi với ba mẹ, họ thích gì thì em trả tiền là được." Trình Phi nghiêng đầu cười nói với Ninh Thư. "Đúng rồi, trên người em có tiền không? Tới lúc đó anh đưa thẻ cho em."
Ninh Thư:...
Thảo luận về người đã chết còn bình tĩnh như vậy, y như nói về người đang sống luôn.
Ninh Thư thật sự chịu luôn. Cô đã gặp rất nhiều người, nhưng người giống Trình Phi mới là lần đầu.
Không chút mất tự nhiên nào.
Nếu không phải trước đó Ninh Thư tra được ba mẹ nuôi của Trình Phi chết rồi, cô mẹ nó thật sự sẽ tin có đôi cha mẹ chồng đấy.
Trình Phi và Ninh Thư lên máy bay, máy bay cất cánh bay vào tầng không.
Ninh Thư nhìn mây trắng ngoài cửa sổ.
"Ngải Vân, có chuyện anh muốn nói với em một tiếng xin lỗi." Trình Phi nhỏ giọng nói với Ninh Thư.
Ninh Thư gật gật đầu, "Anh nói đi."
"Chuyện em bị chướng ngại tinh thần là anh tìm vài chuyên gia tới xem, hơn nữa trên cơ bản ai cũng bảo em có phần chướng ngại tinh thần, hơn nữa mắc chứng hoang tưởng bị hại, cho nên..."
"Cho nên cái gì?" Ninh Thư nhìn Trình Phi.
Nói thực ra, loại giám định như chướng ngại tinh thần này không đúng lắm. Chẳng hạn như vị bên cạnh cô đây có chỗ nào là bình thường đâu, nhưng anh ta vẫn là người bình thường.
Ninh Thư cảm thấy anh ta không bình thường chút nào.
"Nếu chuyện này khiến em không vui, anh có thể xin lỗi, đến lúc đó trước mặt cha mẹ, anh hi vọng em sẽ không nhắc tới chuyện này."
Ninh Thư:...
Mẹ nó, không phải Trình Phi mang cô đi gặp người chết sao, chững chạc đàng hoàng như này, tí nữa cô tin rồi.
Ninh Thư gật gật đầu, "Em sẽ không nói, anh yên tâm đi."
Ninh Thư kéo bịt mắt xuống. Che mắt lại, cô càng ngửi rõ mùi nước khử trùng thoang thoảng trên người Trình Phi.
Còn có một ít mùi thuốc tây đắng ngắt.
Trình Phi thấy Ninh Thư không muốn nói chuyện, chỉ có thể thở dài một hơi.
Vươn tay bắt lấy tay Ninh Thư, lòng bàn tay của anh ta có mồ hôi.
Ninh Thư tháo bịt mắt, nhìn thấy sắc mặt Trình Phi hơi tái nhợt, "Anh sợ độ cao?"
"Đúng thế." Trình Phi miễn cưỡng cười cười.
Ninh Thư chỉ có thể bật ra hai từ, không tin.
Chắc chắn muốn chiếm hời của cô, đây chỉ là trên máy bay mà thôi, bình thường sao không thấy anh ta sợ độ cao lúc ở cao ốc.
Ninh Thư vô cùng tâm lý an ủi Trình Phi, "Đừng sợ mà."
"Nếu máy bay xảy ra chuyện, sẽ không va chạm tứ tung như xe hơi đâu."
Trình Phi:...
Thế này mà là an ủi người khác à.
Trên máy bay, Trình Phi vẫn luôn nắm tay Ninh Thư, lòng bàn tay vô cùng ẩm ướt khiến Ninh Thư rất không thoải mái. Lúc xuống máy bay, cô nhanh chóng cầm giấy lau lau tay.
Trình Phi sắc mặt tái nhợt giống như muốn té xỉu tới nơi, làm Ninh Thư cũng không biết là thật hay giả.
Người như Trình Phi, rất có sức mê hoặc.
Có bề ngoài anh tuấn, dáng người tráng kiện hữu lực.
Có lực hấp dẫn cực lớn với phụ nữ.
Luôn có
phụ nữ cảm thấy chính mình là độc nhất vô nhị, không giống người khác.
Có thể hàng phục lại đàn ông.
Thật ra nam nữ đều như thế.
Trình Phi dẫn Ninh Thư trực tiếp đi tới một chỗ.
Trình Phi báo địa điểm cho tài xế, Ninh Thư cũng không biết nó là chỗ nào.
Xe chạy trên đường phố nước ngoài, trên phố đều là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, mũi thẳng.
"Chúng ta đang đi đâu?" Ninh Thư nhìn ngoài cửa sổ hỏi.
Có phải Trình Phi định lừa bán cô không.
Bắt nạt cô đang tha hương nơi đất khách quê người.
"Tới nhà ba mẹ anh trước." Trình Phi nói, "Giờ họ không ở nhà, hiện giờ đang trên đường về rồi, rất nhanh sẽ trở về, chúng ta phải chờ một chút." Trình Phi giải thích.
Ninh Thư ừ một tiếng.
Đợi buổi tối nói không chừng có thể nhìn thấy ba mẹ nuôi của Trình Phi.
Qua đời thì qua đời, cần gì phải nhọc công che giấu khổ sở như thế.
Có gì không thể nhận à.
Xe dừng trước một ngôi nhà. Ngôi nhà này không tệ, là kiểu dáng Châu Âu, có sân có vườn.
Từ bên ngoài nhìn vào thì ngôi nhà mang màu đỏ gạch, ngoài cửa có hòm thư xanh lá, nhìn rất tươi mát phục cổ.
Trình Phi xách theo đồ, mở cửa ngang ra.
"Ngôi nhà này rất đẹp." Ninh Thư nói.
Trình Phi khẽ gật đầu, "Đây là chỗ đặt chân của cha mẹ nuôi, bọn họ thường ở bên ngoài, rất ít khi về nhà."
Trình Phi lấy chìa khoá mở cửa.
Bên trong trang trí không tệ, nhìn không nhuốm bụi trần.
"Trước khi đến anh đã cho người quét dọn." Trình Phi còn nói thêm.
Ninh Thư:...
Trình Phi là giun đũa trong bụng cô à, sao biết trong lòng cô đang nghĩ gì vậy.
Trình Phi thu dọn hành lý xong, nói với Ninh Thư: "Em muốn ăn gì, anh nấu cho em?"
"Có cái gì thì ăn cái đó." Ninh Thư đánh giá trong phòng, quay qua hỏi Trình Phi đang làm salad: "Tại sao không có ảnh chụp ba mẹ anh?"
"Có đấy, em tìm xung quanh đi, anh cũng rất ít khi ở cùng với ba mẹ nuôi nên không biết cụ thể."
Ninh Thư:...
Dọc theo con đường này, Trình Phi không biết nói dối bao nhiêu lần, Ninh Thư cảm thấy chuyện cha mẹ nuôi của Trình Phi còn có ẩn tình khác.
Trình Phi bưng hai đĩa salad để lên bàn.
Ninh Thư ngồi xuống, cầm nĩa, xiên rau xà lách đưa vào miệng.
Ninh Thư hơi dừng lại một chút, Trình Phi giương mắt nhìn thoáng qua cô, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, hỏi: "Sao không ăn, không thấy ngon à?"
Ninh Thư lắc đầu, nuốt xuống, biết rõ trong này có thuốc mà còn phải nuốt xuống, cảm giác này thật đúng là câm nín.
Ninh Thư ăn hai cái rồi thôi, nhìn như không có khẩu vị.
"Ăn nhiều một chút, ngồi máy bay lâu như vậy rồi." Trình Phi xiên đồ ăn đưa tới trước mặt cô.
Ninh Thư vuốt mắt, nhìn có chút buồn ngủ, nói với Trình Phi: "Tôi muốn đi ngủ trước đã, giờ tôi rất buồn ngủ."
Không ngờ Trình Phi lại hạ thuốc ngủ với cô, hơn nữa còn là thuốc ngủ liều nặng.
"Cũng được, em đi ngủ đi, anh liên lạc với cha mẹ một chút, xem họ giờ đi đến đâu rồi." Trình Phi nói.
Ninh Thư ừ một tiếng, cô cũng muốn xem xem Trình Phi muốn làm cái gì.
Ninh Thư đến phòng ngủ, trực tiếp ngả vào chăn đệm.
Chăn có mùi nắng, nằm bên trong cảm giác vô cùng thoải mái, càng thúc đẩy cảm giác muốn ngủ.
Ninh Thư nhắm mắt lại, điều động linh khí trong thân thể, chậm rãi tiêu hóa dược tính.