Dịch: Vu Phong
Trong lòng Ninh Thư chửi bới điên cuồng.
Ai mẹ nó muốn mi dỗ hả...
Muốn để mi tức giận, tức giận đó biết không hả?
Trình Phi thế này thật khiến người ta run rẩy, anh ta che giấu cảm xúc của mình, sống như một người khác. Một người khiến mọi người đều yêu quý.
Bất kể lúc nào cũng giữ lý trí tuyệt đối.
Ngụy trang thành trạng thái người khác thích nhất.
Quả thực không thu hoạch được gì cả.
Ninh Thư hung dữ rạch một vết trên cánh tay mình, máu tươi nhanh chóng xuất hiện.
Trình Phi vội vàng lấy bông băng chặn lại vết thương, miễn cho máu càng chảy ra nhiều hơn.
"Em làm cái gì vậy, sao em lại làm như thế?" Trình Phi nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Sao em lại muốn làm tổn thương tới bản thân hả?"
Ninh Thư cười híp mắt nói: "Vì tôi không muốn bị quái vật nhà anh làm thành tiêu bản, tôi muốn sống."
Trình Phi nhíu chặt mày, "Sao em không nghĩ thông vậy, sao không vĩnh viễn bảo tồn lúc sinh mệnh đẹp nhất lại muốn từ từ mục rữa."
Bảo cô chết, xong còn trách cô không nghĩ thông. Sâu kiến còn muốn sống, tại sao cô phải chết?
Lúc sinh mệnh đẹp nhất á?!
Cô mẹ nó nguyện ý từ từ mục nát già đi, cuối cùng hư thối.
Tước đoạt sinh mệnh người khác một cách phi pháp còn giả bộ tốt đẹp với người ta.
Có mà cảm ơn mẹ nhà anh.
"Em nói anh là quái vật?" Biểu cảm của Trình Phi có phần ấm ức, "Sao em lại nghĩ anh như vậy chứ?"
"Anh chính là quái vật, tôi không muốn chết."
Cả người Trình Phi cứng lại, thở dài một hơi, "Anh sẽ không trách em, vì em không hiểu, không biết thưởng thức cái đẹp."
WTF! Ninh Thư thật sự không khống chế nổi lực lượng Hồng hoang trong người mình.
Cô túm lấy cổ áo Trình Phi, mắt đối mắt với anh ta, "Trình Phi, anh..." Muốn điên tới khi nào.
"Làm sao vậy?" Trình Phi thở dài một hơi, bắt đầu xử lý vết thương trên tay Ninh Thư.
"Sau này có tức cũng không được mang thân thể mình ra làm trò đùa. Biết chưa hả? Chuyện này đợi cơ thể em hồi phục rồi tính." Trình Phi nói.
"... Tôi đồng ý lúc nào hả? Tôi bảo tôi không muốn bị làm thành tiêu bản cơ mà, anh không nghe hiểu à?" Ninh Thư lại muốn tát một bạt tai cho Trình Phi.
Liên tục bị đánh hai cái tát tai, Trình Phi cũng không hề tức giận, đều bày ra dáng vẻ cưng chiều, thật là khiến người ta cảm thấy rất sởn tóc gáy.
Không có chút huyết tính nào của đàn ông con trai, hay là anh ta muốn trả thù ở chỗ khác?
"Em cứ dưỡng thương thật tốt đi, đợi ngày mai chúng ta sẽ về nước." Trình Phi xoa nước thuốc lên vết thương của Ninh Thư, "Anh sẽ chờ đến khi em nguyện ý."
Ninh Thư ngoẹo đầu hỏi: "Tôi thật sự có chướng ngại tinh thần và chứng vọng tưởng bị hại à?"
"Tất nhiên, đây chuẩn đoán chính xác của chuyên gia. Xem đi, em luôn cảm thấy anh đang hại em, lại còn tự làm tổn thương mình." Trình Phi rất bất đắc dĩ.
Ninh Thư:...
Rốt cuộc là ai có bệnh hả.
Trình Phi lấy băng gạc bọc cánh tay Ninh Thư lại, băng bó rất tốt, sau cùng còn thắt thêm cái nơ con bướm nhìn khá đẹp.
Ninh Thư nhìn nơ con bướm, khích lệ nói: "Thật ra anh làm nghệ thuật gia cũng không tệ đâu, dù sao cũng có chút điên cuồng của nghệ thuật gia."
Biểu cảm của Trình Phi càng bất đắc dĩ hơn, "Em luôn bảo anh có bệnh, nhưng người thật sự có bệnh lạn là em."
Mi mới có bệnh, cả nhà mi đều có bệnh.
Mày nói tao có bệnh, tao nói mày có bệnh.
Ninh Thư cảm thấy cả người đều không khỏe.
Rốt cuộc ai mới có bệnh.
Ninh Thư và Trình Phi nhìn nhau không nói gì, đột nhiên rầm một tiếng, cửa tầng hầm bỗng chốc bị mở ra, ngay sau đó có rất nhiều tiếng bước chân vội vã vang lên.
Rất nhanh, một đám cảnh sát nước ngoài xuất hiện ở tầng hầm ngầm, trong đó còn có giáo sư Ngải.
"Ngải Vân." Giáo sư Ngải gọi Ninh Thư.
Ninh Thư lau mặt một cái, giáo sư Ngải đến thật nhanh nha.
"Giơ tay lên, ôm đầu ngồi xuống..."
Trình Phi bị rất nhiều họng súng đen ngòm chỉ vào, nhịn không được cau mày, nhìn về phía Ninh Thư: "Em báo cảnh sát, sao em lại báo cảnh sát?"
"Trình Phi, không được làm Ngải Vân bị thương." Giáo sư Ngải da mặt run rẩy gào lên với Trình Phi.
Ninh Thư buông tay, "Viì tôi không muốn chết đó."
Trình Phi vô cùng đau đớn, "Em phản bội
tôi."
"Không đâu, tôi chỉ đang chịu trách nhiệm cho tính mạng của mình thôi. Mạng sống của tôi thuộc về chính tôi, anh không có tư cách tước đoạt tính mạng của tôi."
Trình Phi bị cảnh sát khống chế, nét mặt anh ta vẫn bình tĩnh, thâm trầm nhìn Ninh Thư, "Tôi hi vọng chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ."
"Anh muốn giết tôi, sau đó sống với cái tiêu bản này, đây gọi là ở cùng nhau hả?"
"Tôi đã nói rồi, đó là lúc em đẹp nhất." Trình Phi nói.
Ninh Thư xua tay, cô không muốn nói chuyện với Trình Phi, nói thêm gì nữa, Ninh Thư cảm giác nhân sinh của mình vỡ nát mất.
Cảnh sát đưa Trình Phi đi, Trình Phi không hề phản kháng, biểu tình rất bình tĩnh.
Giáo sư Ngải hỏi Ninh Thư: "Ngải Vân, con không sao chứ?"
Ninh Thư lắc đầu, "Không có việc gì."
Lần này một chút thu hoạch cũng không có, hiện giờ Trình Phi chỉ cố ý âm mưu giết người, sẽ không ảnh hưởng gì tới anh ta.
Người như Trình Phi bất kể ở đâu cũng sống như cá gặp nước.
Dù là trong tù, Ninh Thư cũng cảm thấy Trình Phi có thể sống cực kỳ tốt.
Ninh Thư lấy máy ghi âm máy vi hình dán sau lưng, hơn nữa đều đưa hết ra.
Giáo sư Ngải biết Trình Phi muốn làm con gái mình thành tiêu bản, lập tức báo cảnh sát. Cảnh sát trong nước với cảnh sát nước ngoài bắt giữ Trình Phi.
"Lần này trở về thì ly hôn với Trình Phi đi. Mẹ con nghe thấy ghi âm, tí nữa khóc ngất." Giáo sư Ngải thở dài một hơi.
"Ba à, con cảm thấy chuyện mẹ bị bắt cóc có liên quan tới Trình Phi. Hơn nữa rất có thể anh ta cũng giết ba mẹ nuôi của mình."
"Nhưng đây đã là vụ án từ hơn mười năm trước, điều tra rất khó." Ninh Thư nhìn giáo sư Ngải, "Chỉ sợ Trình Phi sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
"Nhìn dáng vẻ của Trình Phi thì hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Ba sẽ nghĩ cách." Giáo sư Ngải trầm mặt nói.
Ở chung với Trình Phi được 2-3 năm, cho tới bây giờ cũng không biết Trình Phi là người như vậy, ngay từ đầu đã âm mưu biến con gái mình thành tiêu bản.
Đây là chuyện đáng sợ đến thế nào.
Hơn nữa trong quá trình ở chung cũng không lộ ra chút manh mối nào. Ấn tượng trong đầu đối với Trình Phi đều là ôn hòa lễ độ, là một thanh niên tài tuấn, tinh anh xã hội.
Hiện tại đột nhiên lật đổ.
Giáo sư Ngải và Ninh Thư trở về nước, Trình Phi cũng bị chuyển giao về nước.
Dù sao đây cũng là vụ án trong nước.
Vừa vào cửa, mẹ Ngải đã ôm Ninh Thư gào khóc thật to, gần như thở không ra hơi.
Ninh Thư vỗ lưng mẹ Ngải, "Mẹ, con vẫn bình an mà, mẹ yên tâm."
Mẹ Ngải lau nước mắt, vừa thút thít vừa bảo Ninh Thư: "Ly hôn, nhanh chóng ly hôn với Trình Phi, ai ngờ Trình Phi là người như vậy, là mẹ mắt mờ."
"Muốn giao phó con cho Trình Phi, nhưng lại không nghĩ tới Trình Phi là người như vậy." Mẹ Ngải gần như cắn răng nghiến lợi.
Trình Phi hoàn toàn chính là một tên biến thái.
Lời người dịch: Mình đã hiểu được hành động của chị Thư phần nào đấy. Nói chuyện cùng người như Trình Phi thật sự rất dễ kích hoạt lực lượng Hồng hoang hung tàn trong người. =))))