Ninh Thư nghe 2333 nói xong, thật sự muốn cười vào bản mặt của 2333 một trận, cái loại nhiệm vụ đụng độ với đám hệ thống hoang dại đấy chẳng có chỗ nào dễ xơi.
Rõ ràng là một đám cắm plug-in bật hack chói mù mắt chó đấy, có hiểu không hả?
Hơn nữa đám hệ thống đấy, xin gì cũng cho.
Rất khó hoàn thành nhiệm vụ, 2333 còn mặt dày nịnh hót bảo đơn giản, người làm nhiệm vụ còn chẳng phải nó nữa là.
Tuy giờ đã biết 2333 là con người, nhưng Ninh Thư vẫn rất muốn đập meme nhổ nước bọt vào mặt nó.
Ninh Thư xua tay nói: “Tạm thời tôi chưa muốn làm nhiệm vụ hệ thống.”
Nhiệm vụ của hệ thống còn chưa làm tròn, ở đấy mà đòi rình thời cơ đi bắt đám hệ thống hoang dã thoát ly ký chủ.
Lại chẳng biết rõ đám hệ thống hoang dã đó có mánh khóe, thủ đoạn gì.
Khó chơi vô cùng.
“Ở đấy mà chờ đi.” Ninh Thư nói.
2333 không thất vọng lắm: “Được.”
“Vì sao cậu bị chọn làm hệ thống?” Ninh Thư hỏi.
2333: “Không nhớ nữa, những chuyện trước khi thành hệ thống đều không còn nhớ nữa.”
Ò, quên mất chuyện khi 2333 trở thành hệ thống đã bị xóa hết ký ức ban đầu.
Bây giờ buồn chán muốn tâm sự tuổi hồng với 2333, kết quả lại chẳng đào ra được chuyện gì.
Ninh Thư ngồi xếp bằng dưới tán cây, bóp pháp quyết bố trí Tụ Linh Trận, buổi tối không có mặt trời, hấp thu linh khí tạm vậy.
Dù sao hấp thu linh khí cũng được, mà hỏa năng cũng được, như nhau cả.
Cái nào nhiều thì hấp thu cái đó.
Ninh Thư lang thang mấy ngày trời,
không thu hoạch được gì, ngay cả thiên tài địa bảo gì gì đấy cũng không gặp.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, không khí ẩn chứa linh khí tưới mát tâm trí, thẫm đẫm ruột gan.
Vừa mới nhắm mắt bắt đầu tu luyện, lại nghe thấy tiếng động loạt xoạt trước mặt.
Ninh Thư mở mắt, thấy có ba người bất thình lình rơi từ trên trời rơi xuống trước mặt cô.
Đất cát bay mù mịt, Ninh Thư nghệt mặt nhìn đám người đột nhiên xuất hiện.
Trong đó còn có hai người quen, một là đại thúc vội về chịu tang, hai là tên gian thương tóc bạc, và ba là một nhân vật mới xuất hiện cô chưa gặp lần nào.
“Sao phải đáp xuống chỗ rừng rậm hoang vắng này?”
“Tôi phát hiện ra gần chỗ này có nhiệm vụ giả, có thể sai làm việc vặt.” Thanh niên tóc bạc nói, giọng điệu chậm rì rì này Ninh Thư rất quen thuộc.
“Nhiệm vụ giả nào lại ngu ngốc tới mức độ đi nhận cái nhiệm vụ này? Thế giới này nát như tương đậu rồi, cho dù có hoàn thành được nhiệm vụ, cũng chẳng được sơ múi gì.”
Nhiệm vụ giả ngu ngốc Ninh Thư:……
Bầu trời đầy sao, gió lạnh thê lương thổi, nội tâm Ninh Thư tĩnh lặng, không có chút gợn sóng.