Nhẫn ruby ở thế giới trước, đã giúp Ninh Thư mở mang tầm mắt về sức mạnh thật sự của pháp tắc.
Vừa rồi lại chứng kiến thời gian quay ngược.
Giết người không thấy máu, không phải dùng tới nắm đấm để đụng tới xác thịt, cũng không cần lấy mạng đổi mạng, chỉ cần phẩy tay một cái cũng có thể giết được địch thủ.
Ống tay áo bay bay, là dáng vẻ tiêu sái cỡ nào chớ?
Đây là điều Ninh Thư đau khổ theo đuổi.
Ninh Thư uống một ngụm nước, trong lòng tràn ngập ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Cô đã tiếp xúc với phương thức tấn công cấp độ cao rồi, tương lai nhất định phải nắm chắc được cách thức tấn công này.
Cô sẽ càng ngày càng mạnh hơn, lúc trước phải cố gắng dựa vào tâm trí để chống đỡ những đau khổ phải chịu, dù vẫn biết bản thân phải trở nên lớn mạnh hơn.
Hết lần này đến lần khác đều tự nhủ với lòng rằng không được lạc lối.
Nhưng giờ đây sương mù trước mắt tan đi rồi, cô có thể nhìn rõ con đường phía trước.
Xây dựng thế giới, nắm giữ pháp tắc.
Ninh Thư uống ngụm nước mát lành, bả vai bị người ta vỗ vỗ, là thanh niên xức nước hoa.
“Cho tôi xin hớp, khát quá.”
Ninh Thư đưa bình nước cho hắn, quay đầu đối diện nhìn thanh niên xức nước hoa, trên mặt hắn có lông tơ, có lỗ chân lông, trông không giống linh hồn.
Ninh Thư hỏi: “Anh là người hay là linh hồn?”
Bọn họ trực tiếp đến đáp xuống đây, chắc là nguyên thể.
“Đương nhiên là người rồi.” Thanh niên xức nước hoa nói: “Linh hồn của chúng tôi đã ngưng tụ thành nhục thể (xác thịt), thân thể người rất thần bí rất tinh tế, cực kỳ thích hợp để tu luyện.”
Ninh Thư gật đầu, lại hiểu biết thêm được một chút.
Linh hồn nên
ngưng tụ thành nhục thể.
Thanh niên xức nước hoa dễ ở chung hơn cái đồ keo kiệt tóc bạc kia nhiều.
Nếu Ninh Thư hỏi hắn mấy vấn đề này, chắc chắn gã lại đòi điểm tích phân của cô.
Ngưng tụ thành nhục thể, dù nhục thể có bị tiêu diệt, trở lại thành linh hồn, vẫn có thể ngưng tụ thêm lần nữa.
Ninh Thư phát hiện công việc nhiệm vụ giả khá tốt, tuy tàn khốc thật đấy, nhưng lại là bất tử.
Chỉ cần không bị xóa sổ thì có thể sống mãi.
Cho người thường có cơ hội mạnh lên.
Ninh Thư chắp tay trước ngực nắm thành quyền, cảm tạ trời xanh cho cô cơ hội này, còn cho cô cơ hội mạnh hơn nữa.
Ninh Thư mở mắt, cả người càng thêm trầm tĩnh trấn định.
Thanh niên xức nước hoa trả bình nước cho Ninh Thư, lướt nhìn Ninh Thư từ trên xuống dưới: “Cô khác với lúc vừa nãy rồi đấy.”
Ninh Thư cảm thấy bản thân càng ngày càng trở nên moe hơn.
Lúc sau, bốn người lại bắt đầu lên đường.
Trải qua vài ngày đường, cuối cùng cũng đến được khu rừng của tinh linh.
Nhìn từ trên cao xuống, ở giữa khu rừng có một cây rất lớn, cây này tỏa tán cực rộng, tán cây bao trùm một diện tích khổng lồ.