Mới tán phét vài câu với thanh niên tóc bạc này, chưa gì đã bay mất 500 ngàn điểm tích phân.
Ninh Thư nghi ngờ tính chân thực của thanh niên tóc bạc nói lúc nãy, cái gì mà “có căn nguyên thế giới thì nhường cho cô” cơ chứ.
Tính nết thằng cha lừa lọc gian dối thế này, sẽ nhường căn nguyên thế giới trân quý cho cô thật sao?
Ninh Thư lết mông sang cạnh, ngồi đằng trước đón gió.
Thầm nói trong đầu với 2333: “Chú ý tìm căn nguyên thế giới, tôi cảm thấy Suối Nguồn Sinh Mệnh của Tộc Tinh Linh chính là căn nguyên thế giới đó.”
2333 ừm một tiếng, dặn dò Ninh Thư: “Đừng xung đột với bọn họ, lấy thực lực của cô hiện giờ không đánh lại được bọn họ đâu, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt, nếu người ta không muốn đưa căn nguyên thế giới cho chúng ta, thì cũng đành phải chịu.”
“Tôi hiểu, nhưng nếu có cơ hội, tôi nhất định phải tranh thủ, thu thập hết đồ tốt mới thôi, cùng lắm thì bị giết một lần là cùng chứ gì.” Ninh Thư nghiến răng nói.
Căn nguyên thế giới không dễ gặp, cho dù có phải đổi bằng mạng sống cũng muốn phải chiếm bằng được căn nguyên thế giới, bởi vì quá khó để có được.
Cô tìm căn nguyên thế giới đến mức tuyệt vọng luôn rồi.
“Được, tôi sẽ chú ý.” 2333 nói: “Cô phải chú ý cẩn thận.”
“Tôi biết rồi.” Trong lòng cô vẫn luôn rất cảnh giác.
Tuy đều là nhiệm vụ giả, nhưng không thể không đề phòng.
Đặc biệt là khi sức của cô yếu như gà thế này.
Tộc Người Lùn giỏi nghề rèn đúc.
Thân hình thấp bé, nhưng vẻ mặt già nua, vì vậy không thể trợn mắt nói rằng tộc Người Lùn xinh đẹp, đáng yêu được.
Ninh Thư vào sâu trong địa bàn cư trú của tộc Người Lùn.
Tộc Người Lùn cao đến bụng Ninh Thư, vóc dáng nhỏ bé, mũi to, nhìn có vẻ phúc hậu, vụng về.
Giống như loài người bị mắc chứng thấp lùn (dwarfism).
Nhà ở của Tộc
Người Lùn xây dựng tương đối thấp, xấp xỉ chiều cao của đại thúc.
Nhưng chủng tộc này có thể rèn đúc ra vũ khí với thể tích lớn gấp mấy lần thể tích thân thể bọn họ, hơn nữa còn rất khỏe.
“Ninh Thư, cung điện của Tộc Người Lùn hình như có căn nguyên thế giới, nhưng khoảng cách hơi xa, cô tới gần đó xem thử thế nào.” Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.
Trong lòng Ninh Thư nổi lên sóng ngầm, thực sự có căn nguyên thế giới, tốt quá rồi.
Có khả năng là căn nguyên thế giới thuộc tính hỏa, bởi vì Tộc Người Lùn am hiểu rèn đúc, đa phần có quan hệ với thuộc tính hỏa.
Nhưng không nói chắc được, cũng có thể là loại thuộc tính khác thì sao, biết đâu là thứ bị coi thành rác rưởi rồi vứt vào nhà kho trong cung điện thì sao.
Mặc kệ là thứ gì, chỉ cần là căn nguyên thế giới là được.
“Chúng ta tới cung điện luôn đi.” Ninh Thư nói với ba người.
Đại thúc liếc mắt săm soi Ninh Thư, giống như nhìn thấu được suy nghĩ trong bụng Ninh Thư, thờ ơ nói: “Không đi.”
Thanh niên tóc bạc bảo: “Tộc Người Lùn có căn nguyên thế giới, cô đi lấy đi, đã nói cho cô thì sẽ cho cô.”
Nghe thanh niên tóc bạc nói như vậy, Ninh Thư tự thấy xấu hổ, cô thế này chẳng khác gì mang lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
Ninh Thư cười xuề xòa: “Cảm ơn, tôi đi đây.”
Ninh Thư phóng ra rồng lửa, bay với tốc độ nhanh lao về phía cung điện.