Ellen cầm kiếm, đấu khí màu trắng bao trùm thanh kiếm.
Ellen nâng kiếm, chém về phía Ninh Thư, kiếm khí mạnh mẽ che trời lấp đất vọt về phía Ninh Thư.
Đằng sau Ninh Thư xuất hiện một rồng lửa cực lớn, bay lượn trên không trung, lao nhanh đối đầu với kiếm khí.
Bùm một tiếng nổ vang trong phòng, lật tung cả nóc nhà.
Ninh Thư cuộn tay thành nắm đấm, chạy về phía Ellen.
Ellen dùng mũi kiếm chặn nắm đấm của Ninh Thư, bức Ninh Thư lùi lại hai bước.
Sau lưng cô lại xuất hiện một rồng lửa lớn hơn lúc nãy, rít gào xông về phía Ellen.
Đập Ellen dính lên tường, tường nứt vỡ sụp xuống, tro bụi mù mịt.
Ellen ôm ngực phun ra một búng máu, nhìn chằm chằm Ninh Thư với ánh mắt cực kỳ kiêng kị.
Đáng lý phải giết chết tên nô lệ kia này từ sớm, có vậy thì giờ mới không bị phản phệ thảm tới mức này.
Ellen giải phóng lực tinh thần, lực tinh thần lao thẳng vào tâm trí Ninh Thư.
Hắn định ký kết khế ước, sau đó sống chết của nô lệ này sẽ phụ thuộc vào ý nghĩ của hắn.
Hiệp sĩ sử dụng loại khế ước này để ký kết với ma thú, ví dụ như loài rồng.
Hiệp Sĩ Rồng ra đời là nhờ vào cách này.
Lực tinh thần của Ellen không yếu, hơn nữa hắn vốn chưa từng khế ước với ma thú nào khác, bởi Ellen không muốn ký kết tùy tiện.
Hắn muốn khế ước với con rồng mạnh nhất, tuy biết rằng nếu lập khế ước sớm với rồng sẽ giúp thực lực của hắn tăng mạnh, nhưng Ellen thà thiếu chứ không chịu làm ẩu.
Ký kết với Ninh Thư chính là khế ước chủ tớ.
Chủ chết nô lệ chết, nhưng nô lệ chết thì không ảnh hưởng gì tới chủ nhân, một khế ước bá đạo.
Ninh Thư tức khắc cảm thấy đầu đau như kim chích, rất khó chịu, lại
còn bị một loại ý thức áp bức bắt cô phải tuân theo.
Đừng phản kháng, quy phục hắn, ngay thời khắc đầu tiên, trong đầu đau y như bị kim chích, đau như muốn nổ tung, giờ lại cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân, thân thiết vô cùng.
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, vừa định phản công, sau lưng đột nhiên bị thứ gì đó đánh vào người.
Khiến tim gan phèo phổi lộn tùng phèo, máu trực trào ra, Ninh Thư quay đầu thì thấy đôi tay gã hầu của Ellen đang bê ghế.
Nhìn Ninh Thư với vẻ khiếp sợ cộng với hận thù, tất nhiên là ghi hận lúc trước Ninh Thư bẻ gãy tay gã.
Ninh Thư đánh một chưởng, vào giữa ngực gã hầu, gã hầu lập tức bay ngược ra ngoài, rớt bịch trên mặt đất, miệng phun máu tươi.
Gã hầu này cũng là một trong những người Ổ Tiếu Lam muốn trả thù, kẻ hàng đêm tra tấn Ổ Tiếu Lam, ngay cả khi cơ thể của Ổ Tiếu Lam tới ngày tới tháng, không gắng gượng nổi, cũng không cho cô ấy nghỉ ngơi.
Lúc ấy, trong lòng Ổ Tiếu Lam chẳng còn mơ mộng hão huyền gì nữa cả, đẹp trai này nọ gì đó, xin nhường chị em khác, trong đầu cô ấy lúc bấy giờ chỉ muốn sống mà thôi, sống có tự trọng, có tôn nghiêm của con người.
Có thể tự tin nói ‘không’, có thể cự tuyệt thương tổn người khác gây cho mình, hoặc thậm chí có thể phản kích lại.