Tên này chắc chắn mắc chứng rối loạn làm tổn thương da (Skin – picking disorder hay excoriation disorder), cô chạy qua bao thế giới cũng chưa từng gặp phải loại biến thái này.
Đã vậy còn nhặt cành cây trên mặt đất lên, chưa khử trùng khử khuẩn gì đâm vào tay cô nữa chứ.
Lại còn lau tay vào người cô, vui cái cục c*t.
Đi tới đế quốc Orc và chỗ ẩn náu của loài rồng, cũng không thấy thêm căn nguyên thế giới.
Quả nhiên căn nguyên thế giới không dễ gì có được.
Thanh niên xức nước hoa và thanh niên tóc bạc sắp thu thập hết sinh vật ở vị diện này vào thế giới riêng của hai người họ.
Nhưng vẫn chưa thấy giáo y đại thúc lấy thế giới của hắn ra.
Cũng không biết vật dẫn hắn dùng để xây dựng thế giới là gì.
Ninh Thư tuy tò mò thế giới của hắn, nhưng cũng không hỏi.
Nhích lại nịnh bợ chắc chắn mất hết mặt mũi, tự rước lấy nhục nhã, ko có ý nghĩa gì.
Hành trình về sau, Ninh Thư không còn gặp được căn nguyên thế giới nào nữa.
Song nói gì thì nói căn nguyên thế giới không dễ gì gặp được.
Có thể gặp được một cái đã quá thỏa mãn rồi, tuy rằng thế giới này không thể nghịch tập thành công, nhưng ít nhất cũng có căn nguyên thế giới bù đắp lại.
Đủ để đền bù tất cả tổn thất.
Cuối cùng nhân loại được thu vào thế giới của thanh niên tóc bạc.
Tuy thanh niên tóc bạc không tỏ vẻ gì, nhưng Ninh Thư vẫn có thể cảm nhận được hắn không vui.
Đã vậy, hắn cũng không thu hết tất cả nhân loại, mà tiến hành sàng lọc chọn lựa kỹ càng.
Chắc chỉ chọn người có công đức, hoặc
người tốt.
Ngay tới đám orc còn hốt đi hết, thế mà tới loài người lại đi kén cá chọn canh.
Phần lớn loài người bị bỏ lại.
Tại sao nhân loại không được yêu mến vậy nhỉ?
Rất nhiều giống loài biến mất, thế giới này có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng loài người lại nhốn nháo dáo dác như sắp nổ tung rồi, bởi vì không ít người tốt mất tích, những người còn sót lại đều là thành phần bụng dạ khó lường.
Thế giới nhân loại vô cùng hỗn loạn, mất đi quy tắc, đâu đâu cũng thấy phá phách cướp bóc.
Động chút là hỗn loạn, vài người thậm chí lợi dụng thời hỗn loạn, muốn tự thành lập thế lực của riêng mình.
Ninh Thư còn thấy cả Ellen, gặp lại Ellen lần nữa, nội tâm Ninh Thư bình thản.
Ellen cười khẩy với Ninh Thư, thấy bên cạnh Ninh Thư có ba người đàn ông: Giờ mày hầu tận ba người đàn ông cơ à?”
Ninh Thư:……
Lời này thật khó nghe.
“Đồ dị giới thấp hèn, làm nô lệ mà dám phản bội chủ nhân, hôm nay tao phải xử tội mày!”
Ellen rút kiếm ra, đấu khí bao trùm quanh thân kiếm.