Ninh Thư nghi ngờ Bạch Hàn Mặc có ý định thuận nước đẩy thuyền thu mua công ty nhà họ Đinh vào tay mình.
Muốn cứu công ty có rất nhiều cách, sao cứ phải nhất quyết mua đứt công ty làm gì?
Trong cái giới thương trường này làm gì có ai ngu ngơ khờ khạo để người dắt mũi, cho nên Ninh Thư thực sự hoài nghi mục đích đằng sau của Bạch Hàn Mặc.
Nếu phỏng đoán của cô là thật, vậy thì Đinh Diên không khác gì đang tự dẫn sói vào nhà.
Công ty của nhà họ Đinh không hề nhỏ, dù gì cũng là một công ty niêm yết*, nếu Bạch Hàn Mặc thật sự có ý định thu mua vào tay thì phải tốn một bút tài chính kha khá.
*Công ty công cộng có cổ phiếu được phép mua bán trên thị trường chứng khoán.
Ninh Thư uống nước, yên lặng ngồi hít drama các kiểu đồ.
Cho dù Bạch Hàn Mặc có muốn mua công ty đi chăng nữa, thì chuyện này cũng không hề dễ dàng, đặc biệt là với các vị cổ đông đang ngồi ở đây, mỗi hạng mục của công ty đều liên quan đến lợi ích của từng người bọn họ.
Ninh Thư rót nước cho mẹ Đinh, mẹ Đinh cầm lên uống hết, bình tĩnh nhìn Đinh Diên bị xoay mòng mòng.
Hiện giờ Đinh Diên thực sự rơi vào tình huống khó xử.
Chẳng những không đàm phán được với những cổ đông trong công ty, mà sản nghiệp của nhà họ Đinh còn sắp sửa trở thành tài sản của kẻ khác.
Ninh Thư nhìn sang Bạch Hàn Mặc, thằng hấp này vẫn luôn tỏ vẻ phần thắng luôn nằm gọn trong tay mình.
Cổ đông Trần dẫn đầu gây khó dễ: “Chủ tịch Đinh, ông không ừ hử, bàn bạc gì với hội đồng quản trị chúng tôi ở đây một lời, đã tức khắc bán công ty rồi?”
Đinh Diên: Cmn chứ, tôi đây cũng mới biết thôi, có khác mọe gì ông đâu……
Đinh Diên cảm thấy không ổn tí nào.
Bạch Hàn Mặc lên tiếng: “Công ty của nhà họ Đinh từ giờ trở đi sẽ nhập vào dưới trướng của nhà họ Bạch, được nhà họ Bạch chúng tôi che chở.”
Bạch Hàn Mặc nói dễ nghe thật đấy, nếu nói thẳng thừng ra thì chẳng phải là để công ty của nhà họ Đinh sát nhập làm công ty con của nhà họ Bạch à.
Từ nay về sau đám cổ đông bọn họ phải chịu sự quản thúc của nhà họ Bạch, muốn ra quyết định gì cũng phải xin chỉ thị phía trên.
Có thể nhanh chóng thăng tiến, một bước lên trời, nhưng lại trở thành một tồn tại y hệt râu ria.
Đinh Diên khổ không nói nên lời, ánh mắt các vị cổ đông sắc lẹm nhìn lão.
Đinh Diên nháy mắt ra hiệu với Đinh Ngưng Điệp, Đinh Ngưng Điệp thấy tín hiệu của ba, lập tức nhìn Đinh Diên tha thiết nói: “Ba ơi, Hàn Mặc nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này.”
Đinh Diên:……
Hội đồng quản trị không đồng ý bán công ty, cãi tới cãi lui, kết quả lần họp hội đồng quản trị này không tiếp tục nổi nữa.
Không bán công ty, đồng nghĩa với việc vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của Đinh Diên cũng không bị thay đổi.
Cuộc họp hội đồng quản trị cứ như vậy mà tan rã, tuy rằng Đinh Diên vẫn là chủ tịch, nhưng chuyện Bạch Hàn Mặc gây ra khiến nhân tâm dành cho Đinh Diên đã vơi mất đi hơn phân nửa.
Ninh Thư và mẹ Đinh rời khỏi công ty, mẹ Đinh nở nụ cười: “Lần này ba con trộm gà không được còn mất nắm gạo.”
Ninh Thư cười khì, cái này gọi là gì nhỉ?
Tự lực tự cường đi lên không tốt à, sao cứ nhất quyết phải bám víu chèo kéo quan hệ với nhà khác làm gì, kết quả thì sao??
Làm gì có chuyện tự dưng có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống.
Muốn há miệng chờ sung, đi đường ngang lối tắt, định chơi trò được ăn cả ngã về không ấy à, nào có dễ như vậy, có mà gãy răng vỡ mồm.
Trong đầu Đinh Ngưng Điệp bây giờ chắc chỉ toàn Bạch Hàn Mặc.
Phải kết hôn với Bạch Hàn Mặc, Bạch Hàn Mặc là mạng sống của cô ta, khi chưa lấy được hắn, cô ta mới phải ở nhà lấy lòng Đinh Diên, để cuộc sống mỗi ngày trôi qua dễ thở hơn, tốt đẹp hơn thôi.
Giờ Đinh Ngưng Điệp đã kiếm được người khác để ký sinh.
Nếu Bạch Hàn Mặc thật sự quyết tâm muốn mua công ty, chắc chắn Đinh Ngưng Điệp sẽ đứng về phía Bạch Hàn Mặc.
Vì Bạch Hàn Mặc là người sống cùng cô ta nửa đời sau mà.
Đinh Ngưng Điệp là cây tầm gửi, leo trèo bám víu sống ký sinh trên cây xanh.
Có lẽ trong lòng Đinh Diên lúc này xám xịt rầu rĩ lắm đây.
Đẹp mặt chưa!
Ninh Thư và mẹ Đinh lên xe, chuẩn bị trở về.
Ninh Thư nhìn kính chiếu hậu, đánh lái.
Mẹ Đinh nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hỏi: “Con định đi đâu?”
Ninh Thư mặt không đổi sắc trả lời: “Mẹ con mình đi ăn gì đó đi, con đói quá.”
Mẹ Đinh gật đầu: “Tuy giữa chừng nảy sinh vài tình huống bất ngờ, nhưng thành quả cũng không khác gì so với dự tính của hai mẹ con mình, giờ ba con chắc cũng u đầu mẻ trán rồi.”
Ninh Thư nhìn dáng vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa của mẹ Đinh, không nhịn được bật cười. Cô nhìn sang kính chiếu hậu, phía sau vẫn luôn có một chiếc xe màu đen đi theo từ lúc mới bắt đầu rời khỏi công ty.
Không biết lý do tại sao bọn họ lại theo dõi hai mẹ con cô, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Ninh Thư đỗ xe trước một nhà hàng, cùng mẹ Đinh vào ăn cơm.
Cô nhìn ra cửa sổ, thấy chiếc xe màu đen dừng ở góc đường.
Ninh Thư càng thêm khẳng định những kẻ này đang theo dõi cô.
Beefsteak bày lên bàn,
Ninh Thư và mẹ Đinh chậm rãi dùng bữa.
Trong lòng cô còn đang ngổn ngang suy tính, cho tới giây phút này, mọi chuyện vẫn chưa có thêm tiến triển gì.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Ninh Thư dẫn mẹ Đinh đi dạo trung tâm mua sắm.
Lúc đầu mẹ Đinh chỉ định đi dạo loanh quanh, nhưng khi đến trung tâm mua sắm rồi, thì xem thứ này ngó thứ kia.
Đi khắp nơi, sắm không ít đồ.
Lại khiến mấy kẻ theo sau ăn không ít khổ, Ninh Thư lẳng lặng nói cho mẹ Đinh biết chuyện phía sau có người theo dõi.
Ninh Thư đoán đám người này là người của Bạch Hàn Mặc, chuyện gãy chân của Đinh Ngưng Điệp, Bạch Hàn Mặc sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Trong buổi họp hội đồng quản trị, Ninh Thư chú ý tới từng cử động của Đinh Ngưng Điệp.
Chân Đinh Ngưng Điệp có vấn đề, cách một khoảng thời gian cô ta lại đổi chân trụ, chật vật vậy rồi mà vẫn còn dám đi giày cao gót.
Sắc mặt Đinh Ngưng Điệp mệt mỏi, mày hơi nhíu, như đang chịu đựng.
Cũng có thể là người của Đinh Diên, vì những việc xảy ra trong cuộc họp chắc hẳn đã ép lão lên cơn rồ dại.
Mẹ Đinh muốn quay đầu nhìn đám người theo dõi mình, nhưng Ninh Thư ngăn lại: “Đừng nhìn.”
Mẹ Đinh dẫn Ninh Thư đi lại không ngừng, lên lầu xuống lầu, khiến đám người bám đuôi phía sau thở không kịp
Tới nỗi hai người mẹ con Ninh Thư ra khỏi trung tâm mua sắm, xuống bãi đỗ xe lấy xe rồi lái xe đi rồi mà đám người theo đuôi vẫn đang loay hoay sục sạo khắp nơi trong khu mua sắm.
“Đám người này không biết do ai phái tới nhỉ?” Mẹ Đinh hỏi Ninh Thư.
“Chân Đinh Ngưng Điệp có di chứng, vì vậy chắc chắn Bạch Hàn Mặc sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nên con nghĩ là người của Bạch Hàn Mặc, cho nên sau này khi nào mẹ định ra khỏi nhà thì phải cẩn thận, nhìn trước ngó sau, nếu không có chuyện gì cần thiết phải ra khỏi nhà thì tốt nhất đừng ra khỏi cửa.” Ninh Thư nói.
Mẹ Đinh gật đầu.
Thời gian này Ninh Thư rất bận rộn, bởi vì có người tìm Ninh Thư đặt hàng.
Đồ mà Ninh Thư đưa đi lúc trước, đã có người sử dụng, cũng có vài người quăng sọt rác.
Người nào đã dùng qua sản phẩm của cô đều thấy được hiệu quả rõ rệt, vì vậy đã liên hệ với Ninh Thư.
Ninh Thư nói phải đặt tiền cọc trước, mấy bà mấy cô nhà giàu kia chẳng nói chẳng rằng, lập tức xì tiền đưa cô.
Ninh Thư chuẩn bị mở một cửa hàng nhỏ, chuyên dùng để sản xuất mấy thứ này.
Không rình rang làm lễ khai trương động thổ gì hết, phải duy trì concept thần bí.
Làm xong sản phẩm, Ninh Thư còn đi kiểm tra đo lường, chuẩn bị in nhãn mác bao bì, đóng gói xịn sò cẩn thận.
Ngày nào Ninh Thư cũng ở lì trong cửa hàng ninh nấu sản phẩm.
Sau đó gửi thành phẩm làm xong cho các phu nhân tiểu thư.
Sản phẩm của Ninh Thư đều dùng nguyên vật liệu tốt nhất, suy cho cùng hàng homemade nhà làm của cô cũng có giá trị tương đương với dòng mỹ phẩm cao cấp xa xỉ.
Về sau, đơn đặt hàng của Ninh Thư càng ngày càng nhiều, nhưng Ninh Thư nói là hàng limited, nên phải xếp hàng chờ đến lượt.
Dù sao cũng là bình thản chậm rãi làm ăn kinh doanh.
Có không ít người móc nối quan hệ tìm tới, muốn đặt số lượng lớn, nhưng Ninh Thư trực tiếp cự tuyệt.
Hơn nữa, Ninh Thư cũng không sợ phương thuốc bị tiết lộ ra ngoài.
Đơn thuốc đông y cần có đủ ‘quân – thần – tá – sứ’ (chủ dược, phụ dược, tá dược, sứ dược), chỉ cần sai khác một phần phân lượng thôi cũng khiến cho hiệu quả bất đồng.
Ninh Thư không hy vọng trên thị trường xuất hiện nhiều sản phẩm của mình, nếu không chẳng khác gì cô tự đày đọa chính mình, lại nói cái gì hiếm có khó tìm mới kích thích người mua chứ thừa mứa ra đấy lại kén cá chọn canh thành ra không đáng tiền.
Đây là chiến lược marketing bỏ đói (Hunger marketing), tối đa hóa lợi nhuận của sản phẩm.
Mẹ Đinh thấy sản phẩm Ninh Thư làm ra có thể kiếm ra tiền, thế là để cho cô tự do kinh doanh, lâu lâu còn qua giúp đỡ Ninh Thư.
Thời gian còn lại thì đi thu mua cổ phần của công ty nhà họ Đinh.
Chuyện xảy ra ở cuộc họp hội đồng quản trị lần trước khiến không khí trong công ty trở nên kỳ dị.