Để chuẩn bị đồ đưa cho Đinh Ngưng Điệp, Ninh Thư thật sự dốc sạch tu vi cả đời của mình ra dùng.
Đặc biệt là kem dưỡng thể, làm ra được thành phẩm, Ninh Thư còn để lại lời ghi chú nhắc nhở cực kỳ chu đáo: ‘Nên thoa ngay sau khi tắm để đạt được hiệu quả tốt nhất’.
Sau đó Ninh Thư báo với Liên Mẫn qua lấy đồ.
Liên Mẫn nhìn sản phẩm Ninh Thư làm ra, gật đầu nói: “Cô cẩn thận thật đấy, tôi còn tưởng rằng tặng cho em gái thì cô sẽ làm qua loa, chống chế cho xong.”
Ninh Thư he he cười: “Sao có thể thế được, tôi mà làm qua loa cho xong chẳng khác nào tự tay đập bể bảng hiệu của mình, tôi còn sợ cô ta không thèm nhìn mấy thứ tôi làm ra chứ đừng nói tới dùng ấy.”
Liên Mẫn nhìn Ninh Thư một cái, cầm đồ vật lên chuẩn bị rời khỏi.
Ninh Thư hỏi theo: “Nghe nói nhà cô muốn đấu thầu một mảnh đất?”
Liên Mẫn trả lời: “Đương nhiên, tất cả những nhà tài phiệt trong thành phố này đều muốn chiếm lấy mảnh đất này.”
Ninh Thư lắc đầu: “Cạnh tranh lớn như vậy, chắc chắn tốn không ít tiền.”
“Tất nhiên rồi, anh cả và anh hai của tôi đều để ý mảnh đất này.” Liên Mẫn nói.
“Mảnh đất này có khi lên giá hơn chục tỷ.” Liên Mẫn nhíu mày: “Có vẻ đắt quá nhỉ.”
Ninh Thư lắc đầu: “Mấy người đang khuếch đại quá mức giá trị miếng đất ấy lên thôi, thêm nữa bây giờ lại đang trong thời điểm bong bóng bất động sản, chọt một cái là vỡ, dù chưa tới mức bong bóng như tôi nói, thì cũng không thể tăng mãi không ngừng thế được, không đáng.”
“Đổ xô tranh nhau một miếng đất, chẳng bằng đi đầu tư thứ khác.”
Liên Mẫn nhìn Ninh Thư: “Đừng cú lừa tôi thêm lần nào nữa, lần trước bởi vì phối hợp với cô mà tôi bị anh trai dạy dỗ thảm lắm rồi, vì vậy giờ mới phải đặt hàng sản phẩm của cô đi xin lỗi người ta đây này.”
“Anh tôi tức tới mức xù cả lông lên rồi, trách tôi tùy tiện đối đầu với Bạch Hàn Mặc.”
Ninh Thư chưa từng tiếp xúc với các anh trai của Liên Mẫn, nhưng chuyện dùng nhiều tiền như vậy để mua một miếng đất thì thật là...
Đã vậy bên dưới còn chôn một quần thể cổ mộ, quần thể cổ mộ này rất lớn, là nơi mai táng của một đại gia tộc thời cổ.
Sau khi đào lên, kéo theo hậu quả vô cùng lớn.
Đương nhiên, miếng đất này thành hàng phế không thể sử dụng cho mục đích thương mại được nữa.
Vả lại, công tác khai quật không phải chuyện ngày một ngày hai.
Nói đi nói lại, cuối cùng miếng đất này vẫn thành đồ bỏ.
Nhà họ Liên cũng bởi vậy mà tổn thất vô cùng lớn, chẳng khác gì ném tiền qua cửa sổ, ném đá xuống sông, ngay tiếng đá rơi xuống nước cũng không nghe thấy.
“Lại nói, lần này Bạch Hàn Mặc mua công ty thay ba vợ đã tổn thất một khoản lớn, nếu để nhà họ Bạch bắt lấy miếng đất này, không phải càng đẹp mặt hơn à.”
“Mà nói cho cùng, một mảnh bất động sản tương đương với đất đá cát sỏi, ai biết đâu được dưới lớp đất đá đó có thứ gì.” Ninh Thư nhún vai nói xằng nói bậy.
“Cô muốn trả thù vị hôn phu và em gái của cô thì cứ tự mình làm, kéo nhà tôi theo làm gì?”
“Nào có, tôi đây là đang cố gắng thuyết phục gia đình cô, bởi vì mảnh đất này không đáng để tranh giành gì cả, tiêu tiền mua mảnh đất này chi bằng xử lý hành vi lũng đoạn thị trường của nhà họ Bạch còn hơn.”
Nếu nhà họ Bạch muốn làm đánh sập một công ty nhỏ, đó là chuyện trong chớp mắt, chỉ cần có tiền, hoàn toàn có thể ức hiếp người khác lũng đoạn thị trường.
Dù dùng chiến tranh giá cả* áp lên sản phẩm thương mại, những người khác cũng không đánh lại nổi, đến cuối cùng ngay cả tiền vốn cũng không thu hồi nổi.
*Chiến tranh giá cả hay còn gọi là cuộc chiến giá cả - Price war: cạnh tranh thương mại đặc trưng bởi việc giảm giá nhiều lần so với các đối thủ cạnh tranh.
Nhưng đối với nhà họ Bạch lại chẳng tổn thất, sứt mẻ chỗ nào.
Tập đoàn nhà họ Bạch thuận lý thành chương trở thành tư bản độc quyền.
Chỉ cần không tạo nên nền kinh tế thị trường biến dạng thì dù có hoành hành, làm loạn thế nào cũng không phạm pháp, chính phủ cũng sẽ phớt lờ hết cả.
Còn một khả năng nữa, đó là tập đoàn to lớn của nhà họ Bạch đã đóng góp cho chính phủ một khoản thuế cực lớn, vì vậy chính phủ mới có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lúc trước Bạch Hàn Mặc xoèn xoẹt tiêu hơn 10 tỷ, nếu lại hốt trúng miếng đất này, cũng đủ để Bạch Hàn Mặc uống một hồ nước*.
*Ý chỉ làm việc quá sức mình, hứng chịu một việc nghiêm trọng, lãnh đủ.
Liên Mẫn chỉ hỏi: “Kem dưỡng da của mẹ tôi đã làm xong chưa?”
“Xong rồi.” Ninh Thư lấy kem dưỡng da từ trong tủ lạnh ra, tiện tay đưa luôn cao trị phỏng cho Liên Mẫn.
Nét mặt Liên Mẫn trầm xuống, chuẩn bị rời đi, Ninh Thư nói với theo: “Cô nghe tôi chắc chắn không sai đâu, miếng đất kia nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp gì, phong thuỷ xấu lắm.”
Liên Mẫn nhịn không được xùy một tiếng với Ninh Thư: “Có mà do cô mê tín thì có.”
“Chuyện này cô cứ nói cho ông cô biết, ông cô có kinh nghiệm dày dặn, khẳng định sẽ không tiêu tốn nhiều tiền cho mảnh đất này đâu.”
Ninh Thư khuyên bảo Liên Mẫn, người mà cô nhắc
tới ở nhà họ Liên chính là ông nội của Liên Mẫn, rất có uy vọng ở nhà họ Liên.
Liên Mẫn mặt không cảm xúc trợn trắng mắt liếc Ninh Thư một cái: “Miếng đất này hai ông anh của tôi đã phân tích đủ mọi mặt, rất hoàn hảo, bắt buộc phải chiếm được.”
“Niềm tin dẫn đến sự sống vĩnh cửu*, dù sao miếng đất kia không phải nơi tốt lành gì, nếu tốt thật, vì sao vẫn luôn bỏ hoang bỏ phế?” Ninh Thư nhún vai khuyên bảo.
*Câu này trích trong Kinh Thánh, Cựu Ước, 3.36: Tin dẫn đến sự sống vĩnh cửu; không tin dẫn tới hư vong.
“Đó là do chính phủ nói có quy hoạch quan trọng, cho nên mới bỏ hoang đến giờ.” Liên Mẫn đáp.
“Lời này mà cũng tin, cô lại bị truyền thông lừa gạt rồi, để ông cô tìm một thầy giỏi phong thuỷ tới nhìn thì biết, chắc chắn miếng đất này không phải thứ tốt lành gì.” Ninh Thư nói.
Thực ra mấy kẻ có tiền đều rất mê tín.
“Rồi, rồi, biết thế, tôi đi đây.” Liên Mẫn mang đồ rời đi.
Ninh Thư xoa chân mày, khuyên bảo đủ đường chỉ mong tiền của nhà họ Liên đừng như muối bỏ biển.
Tuy lạm phát rất nghiêm trọng, mang theo hương vị Mary Sue chảnh chóa, nhưng cũng là tiền cả đó.
Ninh Thư bật máy tính lên, xem xét tình hình thị trường chứng khoán, chậm rãi thu mua cổ phiếu của nhà họ Bạch.
Dùng tiền của Bạch Hàn Mặc mua cổ phiếu của nhà họ Bạch.
Ta nói nó khoái gì đâu~~~
Ninh Thư nhìn màn hình máy tính đến thẫn thờ, tự hỏi không biết Đinh Ngưng Điệp có dùng đồ của cô không nhỉ.
Nếu không dùng thì uổng phí biết bao nhiêu tâm huyết của cô.
Đấy, nhìn mà coi, Ninh Thư đã phải trăn trở lo lắng thế nào cho cuộc sống hạnh phúc của Đinh Ngưng Điệp và Bạch Hàn Mặc.
Dạo gần đây Bạch Hàn Mặc vô cùng bận bịu, chắc phải đợi hết khoảng thời gian bận rộn này mới có thể kết hôn được.
Khi Liên Mẫn mang lễ vật tới cửa thăm hỏi, ban ngày Bạch Hàn Mặc không có ở nhà, là Đinh Ngưng Điệp ra tiếp đón Liên Mẫn.
Đinh Ngưng Điệp thấy tiểu thư nhà họ Liên tặng lễ vật cho mình, tới tận cửa thăm hỏi.
Đây là lần đầu tiên cô ta có được loại trải nghiệm này.
Đinh Ngưng Điệp là con riêng, nên đám tiểu thư nhà giàu đều xem thường, coi khinh cô ta.
Nhất là màn cầu hôn long trọng cao cấp của Bạch Hàn Mặc lúc trước đã đẩy Đinh Ngưng Điệp ra trước mắt mọi người.
Vốn dĩ là để thể hiện tình cảm đằm thắm sâu đậm đôi lứa, ai ngờ vỡ trận bị lột trần thân phận, bị người mắng tới máu chó phun đầy đầu.
Tuy biết người tới là vì thể diện của Bạch Hàn Mặc, nhưng Bạch Hàn Mặc là người đàn ông của cô ta cơ mà.
Trong khoảnh khắc, Đinh Ngưng Điệp có cảm giác lâng lâng như đang mơ.
Nhận lấy lễ vật trong tay của Liên Mẫn, Liên Mẫn và Đinh Ngưng Điệp xã giao khách sáo vài câu, nhờ Đinh Ngưng Điệp giúp chuyển lời.
Đinh Ngưng Điệp gật đầu, nói sẽ chuyển lời giùm.
Nhưng chờ đến buổi tối Bạch Hàn Mặc trở về, Đinh Ngưng Điệp cũng chẳng mảy may nhắc gì đến chuyện Liên Mẫn tới thăm hỏi.
Đinh Ngưng Điệp chưa bao giờ có ý định nhúng tay vào chuyện kinh doanh.
Cô ta chỉ cần yên ổn sống qua ngày là được.
“Trên người em có mùi thơm gì vậy?” Bạch Hàn Mặc đè lên người Đinh Ngưng Điệp, khàn giọng hỏi.
Đinh Ngưng Điệp giật mình, chẳng lẽ đối phương không thích mùi này sao?
Cô ta tắm xong rồi thoa kem dưỡng thể, mùi của kem dưỡng thể này cô ta rất thích, rất dễ chịu.
Nếu Bạch Hàn Mặc không thích mùi này, sau này không dùng nữa vậy.
“Mùi gì chứ, làm gì có mùi gì, em chỉ tắm sữa tắm thôi.” Đinh Ngưng Điệp mê mang nhìn người đang đè lên mình.
Dáng vẻ mờ mịt mê mang này của cô ta khiến thú tính trong đàn ông bùng nổ.
Bạch Hàn Mặc nhếch miệng cười tà mị: “Anh rất thích mùi này, mùi hương rất ngọt, khiến anh muốn nuốt sạch em vào bụng.”
Bạch Hàn Mặc gặm cắn lên làn da của Đinh Ngưng Điệp, đầu lưỡi xẹt qua từng tấc da thịt, hết liếm lại mút, thi thoảng còn dùng răng cắn khẽ.
Giống như trầm mê mùi vị này, không ngừng liếm láp.