Bởi vì lúc trước nhà họ Bạch giữ ngôi bá chủ nền kinh tế, nắm giữ đa ngành nghề.
Nhưng giờ bảo nhà họ Bạch xoay chuyển tình thế thì khá khó khăn.
Do mở quá nhiều chuỗi cửa hàng, cho nên dẫn đến hệ lụy vô số sản phẩm công ty tồn đọng, không thể tiêu thụ được.
Vì vậy người của các gia tộc khác đều ăn ý nhảy vào góp vui, ai cũng đạp nhà họ Bạch một cái.
Chỉ cần hất nhà họ Bạch rớt đài, kiểu gì cũng ăn lời vào tay.
Chính bởi vì nhà họ Bạch bá chiếm nguyên liệu và kênh thương mại tốt nhất, nên một khi nhà họ Bạch rơi đài, những tài nguyên và kênh thương mại đó sẽ được giải phóng.
Bạch Hàn Mặc tức nổ đom đóm mắt, trước mặt có sói sau lưng có hổ, bên trái có cổ đông nói bô lô ba la không ngừng, bên phải có người phía trên gây áp lực.
Lúc thì nói sản phẩm của nhà hắn có vấn đề, lúc thì lại muốn kiểm tra này, kiểm tra nọ.
Chỉ cần có thể làm khó hắn, thủ đoạn gì cũng có thể nghĩ ra được.
Bạch Hàn Mặc như bị cô lập đứng trên mỏm đá cô quạnh, bốn phương tám hướng đều là vực sâu, chạy đâu cũng không thoát nổi.
Cuối cùng cổ phiếu của công ty rớt thẳng xuống kịch sàn*.
*Giá thấp nhất trong tất cả các cổ phiếu ngày hôm đó trên thị trường chứng khoán.
Cả người Bạch Hàn Mặc như dây đàn bị đứt, nhũn ra như bún.
Bạch Hàn Mặc cũng không rõ bản thân lúc này đang bị làm sao.
Trước kia, cho dù có bị tổn thất hàng trăm chục tỷ, hay mất cả mảnh đất.
Thì cùng lắm chỉ tốn thời gian ba năm, công ty sẽ kiếm đủ bù lại.
Nhưng khoảng thời gian vừa rồi hắn lại quá tức giận, không khống chế nổi nội tâm muốn bùng nổ của mình.
Giận điên lên, chỉ muốn những kẻ đã giẫm đạp lên tôn nghiêm của mình để cho bọn chúng nếm thử sự lợi hại của hắn.
Tuy nhiên những sự việc phát sinh liên tiếp sau này khiến hắn trở tay không kịp.
Có lẽ nếu như hắn không mua công ty nhà họ Đinh, thì sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.
Có lẽ nếu như hắn không đấu thầu thành công mảnh đất đó, thì mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi như bây giờ.
Hoặc có lẽ nếu như sau khi mua đất, rồi phát hiện cổ mộ xong thì hào phóng quyên tặng, không giấu giấu giếm giếm, thì có lẽ sẽ không khiến công ty phủ đầy vết nhơ.
Có lẽ, nếu như……
Nhưng đời mà, ai biết đâu được chữ ngờ, ngàn vàng khó mua được điều biết trước.
Thần sắc Bạch Hàn Mặc mỏi mệt, hắn nổi nhiệt miệng trên môi, chạm chút là đau.
Cộng thêm cặp mắt đỏ ngầu, bộ dạng như thùng thuốc nổ đã được châm lửa, khiến người khác không dám lại gần.
Mỗi ngày khi Bạch Hàn Mặc trở về biệt thự, là lúc Đinh Ngưng Điệp sợ hãi nhất, bởi vì chuyện kinh doanh hỏng bét khiến tính tình Bạch Hàn Mặc trở nên khá cục súc.
Cục súc là đã nói giảm nói tránh, Bạch Hàn Mặc của hiện giờ bị rối loạn cảm xúc, vui giận thất thường.
Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu của Bạch Hàn Mặc, Đinh Ngưng Điệp đều bảo Bạch Hàn Mặc nghỉ ngơi.
Đinh Ngưng Điệp nói như vậy là vì muốn tốt cho Bạch Hàn Mặc, nhưng Bạch Hàn Mặc ngay lập tức đập bể chén bát, mảnh vỡ văng đầy đất, dọa người khác sợ gần chết.
Bạch Hàn Mặc rít gào: “Công ty đã thành như vậy, anh còn ngủ được sao?”
Sau khi giãy đành đạch phát giận xong, Bạch Hàn Mặc lại ôm Đinh Ngưng Điệp nói xin lỗi, hít một hơi thật sâu ngửi mùi hương trên người Đinh Ngưng Điệp, mới cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
“Đừng bỏ anh, anh chỉ còn mình em thôi.” Bạch Hàn Mặc hít sâu ngửi mùi trên người Đinh Ngưng Điệp, vẻ mặt say mê.
Đinh Ngưng Điệp kiên định nói: “Dù anh có biến thành bộ dáng gì, em cũng không rời bỏ anh.”
Bạch Hàn Mặc cắn cổ Đinh Ngưng Điệp, hơi thở càng ngày càng gấp.
Đinh Ngưng Điệp có chút miễn cưỡng, nói: “Em, em tới kỳ.”
Tới kỳ, tất nhiên là không thể quấn quýt mây mưa.
Bạch Hàn Mặc bực bội mà đẩy Đinh Ngưng Điệp ra, xoa chân mày.
Gần đây hắn cảm thấy bản thân rất nóng nảy, không áp được hỏa khí trong lòng xuống.
Có đôi lần trái tim bị hỏa khí bao bọc, đến mức ngay cả trái tim cũng nhói đau.
Bạch Hàn Mặc biết mình vì chuyện kinh doanh gặp khó khăn, nên tâm tình bực bội.
Giờ hắn nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Đinh Ngưng Điệp bị Bạch Hàn Mặc đẩy ra, sắc mặt thay đổi.
Bạch Hàn Mặc chưa bao giờ đối xử với cô ta như vậy, lúc trước vẫn luôn rất săn sóc vẫn rất đỗi dịu dàng với cô ta cơ mà.
Nhưng nhớ tới tình huống gần đây của Bạch Hàn Mặc, Đinh Ngưng Điệp chẳng thấy bất an hay bất mãn gì.
Bạch Hàn Mặc là người đàn ông cô ta nhìn trúng, cô ta tin Bạch Hàn Mặc có thể vượt qua đợt giông tố này.
Chỉ cần cô ta cùng hắn vượt qua thời khắc gian nan của cuộc đời, Bạch Hàn Mặc sẽ không bao giờ rời bỏ cô ta nữa.
Hơn nữa Đinh Ngưng Điệp có một niềm tin mạnh mẽ rằng Bạch Hàn Mặc sẽ không bao giờ thất bại.
Lần trắc trở này là cơ hội ông trời tạo ra để khảo nghiệm tình cảm hai người bọn họ, chỉ cần kiên trì, cảm tình của họ sẽ càng ngày càng sâu.
Chẳng phải có câu, hoạn nạn thấy chân tình hay sao.
Nhưng cái khí tràng bất ổn chung quanh Bạch Hàn Mặc, bộ dạng như có thể phát nổ bất cứ lúc nào, vẫn khiến
người khác nơm nớp lo sợ.
Đinh Ngưng Điệp chỉ có thể pha trà hoa cúc cho Bạch Hàn Mặc, để hắn bớt nóng trong người, ngoài miệng nổi cả bọng nước luôn rồi.
Bạch Hàn Mặc uống nước trà Đinh Ngưng Điệp pha, nhìn Đinh Ngưng Điệp, suy tư một chút rồi nói với cô ta: “Dạo này tính khí anh hơi thất thường, em đừng suy nghĩ, để trong lòng nhé.”
Đinh Ngưng Điệp lắc đầu: “Không sao, em biết anh phải lo toan nhiều việc mà.”
Bạch Hàn Mặc cầm tay Đinh Ngưng Điệp, mất mát nói: “Hiện giờ tài chính của công ty không thể quay vòng, cần phải rót vốn thêm.”
Đinh Ngưng Điệp chớp mắt, hỏi: “Anh muốn em làm gì?”
“Em sang nhà hỏi mượn ba em một ít tiền đi, không cần nhiều lắm đâu, chỉ cần để công ty vượt qua thời kỳ khó khăn này thôi.”
Bạch Hàn Mặc xoa chân mày, thở dài nói: “Anh đang lo ba mẹ anh sẽ vì chuyện gần đây, bắt ép anh cưới tiểu thư nhà khác để vượt qua cửa ải này.”
Đinh Ngưng Điệp giật mình thon thót, chẳng nhẽ lại định liên hôn thương mại nữa sao?
Mặc kệ điều Bạch Hàn Mặc nói có phải là sự thật hay không, nhưng chuẩn xác chọc trúng chỗ uy hiếp Đinh Ngưng Điệp.
Cô ta sợ thân phận mình không đủ, Bạch Hàn Mặc sẽ cưới cô gái giàu có khác.
Vậy cô ta phải làm sao đây?
Lúc nãy cô ta còn muốn từ chối yêu cầu vay tiền của Bạch Hàn Mặc, nhưng giờ cô ta phải nghĩ biện pháp mượn bằng được tiền cho Bạch Hàn Mặc .
Như vậy mới có thể giữ chắc địa vị của mình.
Đinh Ngưng Điệp cảm thấy khá bực bội, trước kia ba kêu cô ta vay tiền của Bạch Hàn Mặc, cô ta giống như cái nhân bánh bị kẹp giữa hai bên, khó chịu cực kỳ.
Hiện tại Bạch Hàn Mặc lại muốn cô ta vay tiền của Đinh Diên, lại khiến cô ta trở thành nhân bánh như lúc trước!
Cái này gọi là gì nhỉ, cái này gọi là phong thuỷ luân chuyển, mọi việc trên đời đều có thể xảy ra, nhưng cô ta thì vẫn khó xử như cũ.
Lúc trước, khi phải lựa chọn giữa Đinh Diên và Bạch Hàn Mặc, Đinh Ngưng Điệp đã chọn dựa vào Bạch Hàn Mặc.
Mà giờ bên Bạch Hàn Mặc xảy ra chuyện, lại muốn vay tiền Đinh Diên để quay vòng tài chính.
Không biết Đinh Diên có chịu cho mượn hay không đây.
Đặc biệt là khi Bạch Hàn Mặc còn mua đứt công ty nhà họ Đinh.
Nội tâm Đinh Ngưng Điệp cực kỳ rối rắm.
Thật sự có cảm giác xôn xao cẩu!
Đinh Ngưng Điệp thương lượng với Bạch Hàn Mặc: “Ba vẫn luôn để công ty trong lòng, hay là anh giao công ty nhà họ Đinh cho ba quản lý đi.”
Tuy Đinh Ngưng Điệp không hiểu việc làm ăn, nhưng lại hiểu chuyện giao tiếp giữa người với người.
Nếu cô ta cứ đi tay không tới cửa vay tiền, chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi nhà.
Hơn nữa trước kia cô ta đã chọn nước đi quá tuyệt tình, không chừa lấy một con đường lui.
Đoán chừng trong lòng Đinh Diên còn đang hận chết đứa con gái là cô ta.
Nếu mang theo công ty tới cửa, xem như trao đổi, thì khả năng mượn được tiền sẽ cao hơn.
Bạch Hàn Mặc vừa nghe đến công ty nhà họ Đinh, tức khắc dựng ngược lông mày, lần này thua là do công ty của nhà họ Đinh.
Cứu trợ cho nhà họ Đinh, trả giá cao mua lại công ty, giờ còn phải đưa công ty cho Đinh Diên, Bạch Hàn Mặc không cam lòng.
Nhưng tình hình ở tổng công ty chịu không nổi nữa, chỉ có thể đem công ty này cho Đinh Diên thôi.
Nhưng dù sao thì công ty nhà họ Đinh cũng nát bấy cả rồi, Bạch Hàn Mặc nghĩ như vậy lập tức thoải mái hơn hẳn.
“Anh chuẩn bị mượn ba bao nhiêu tiền?” Đinh Ngưng Điệp chăm chú nhìn Bạch Hàn Mặc, cầu mong không phải là một khoản tiền quá lớn.
Vì nếu là một khoản tiền lớn, chắc chắn Đinh Diên sẽ không cho mượn.