Bạch Hàn Mặc cho rằng mùi hương trên người Đinh Ngưng Điệp giúp hắn cảm thấy thoải mái, khiến tâm trạng nóng nảy của hắn bình tĩnh trở lại.
Cảm giác bực bội trong lòng ổn định rồi, thì dục vọng nào đó lại phải lên ngôi thôi.
Không khác gì chơi thuốc, nhưng Bạch Hàn Mặc chỉ nhận thấy được một điều, bản thân càng ngày càng yêu Đinh Ngưng Điệp, yêu đến tận xương tủy.
Chỉ cần không ngửi được mùi hương trong phút chốc, cũng sẽ khiến cả người khó chịu.
Như kiểu hất cùn vậy.
Nghĩ tới chuyện dùng hất cùn, Bạch Hàn Mặc lập tức thấy có vấn đề, dạo này hắn cứ như thùng thuốc nổ vậy.
Vài chuyện vặt vãnh cũng có thể khiến hắn nổi giận, phẫn nộ che mờ lý trí của hắn.
Có phải hắn thật sự bị dính thứ gì rồi không?
Bạch Hàn Mặc ngửi mùi trên người Đinh Ngưng Điệp, hương thơm thanh nhã kia chui vào mũi hắn, cơ thể sảng khoái, thoải mái sung mãn.
Bạch Hàn Mặc không tin Đinh Ngưng Điệp sẽ làm ra chuyện gì gây tổn hại tới hắn.
Bạch Hàn Mặc chỉ cho rằng bản thân gặp khốn cảnh, nên mới thất thường như vậy.
Còn Đinh Ngưng Điệp thì vẫn cứ hiền lành, thiện tâm như vậy.
“Em dùng nước hoa hãng nào thế, mùi dễ chịu thật.” Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cuối cùng Bạch Hàn Mặc cũng mở miệng hỏi.
Đinh Ngưng Điệp đáp: “Là kem dưỡng thể Liên Mẫn tặng cho em, kem này dùng tốt lắm, em dùng một thời gian mà da dẻ trắng trẻo nõn nà hơn hẳn.”
“Sao Liên Mẫn lại tặng quà cho em?” Bạch Hàn Mặc hỏi: “Đừng dùng mấy thứ sản phẩm không rõ nguồn gốc*.”
*Gốc là sản phẩm 3 không: Không có ngày sản xuất, không kiểm định chất lượng, không rõ xuất xứ.
“Rất nhiều người trong giới thượng lưu đều sử dụng, không có vấn đề gì đâu anh.”
“Vậy kem dưỡng thể kia còn không?” Bạch Hàn Mặc hỏi: “Để anh cầm đi kiểm tra hộ cho, kiểm tra xem có tác hại nào không.”
Đinh Ngưng Điệp gật gật đầu: “Còn một ít, để em đi lấy cho anh.”
Bạch Hàn Mặc ừ một tiếng, bắt đầu ngửi cổ Đinh Ngưng Điệp, tuy rằng trong lòng hoài nghi kem dưỡng thể có vấn đề, nhưng mùi hương này thực sự khiến người ta mê mẩn.
Khiến hắn nhịn không được muốn nuốt trọn Đinh Ngưng Điệp.
Hai người lại tiếp tục công cuộc mây mưa trăng gió một phen.
Sau đó, Bạch Hàn Mặc mang kem dưỡng thể đi xét nghiệm.
Nghe ngóng ra được người làm ra kem dưỡng thể là Ninh Thư, nghe xong cả người thấy không ổn tí nào, đặc biệt là khi nghe thấy đồ Ninh Thư làm ra tiêu thụ rất ổn.
Nguyên liệu có nguồn gốc tự nhiên, Bạch Hàn Mặc cẩn thận đánh giá trong lòng.
Vậy đây là hàng tốt rồi!
Ninh Thư đang bào chế thuốc cao, nhận được một cuộc gọi từ trước đến nay chưa từng có.
Tên hiện lên, làm cho Ninh Thư sửng sốt, cô không hề biết di động mình có lưu số của Bạch Hàn Mặc luôn á.
Trong điện thoại, Bạch Hàn Mặc hẹn Ninh Thư gặp mặt, đã vậy còn là hẹn ăn tối nhá.
Ninh Thư nhướn mày, xộ ôi, chuyện lạ đó đây.
Ninh Thư quyết đoán từ chối, vô sự bất đăng tam bảo điện, Bạch Hàn Mặc làm gì có tí ti thiện cảm nào với cô, vậy mà giờ lại còn đòi hẹn gặp cô.
Khẳng định không phải chuyện tốt lành gì.
Ninh Thư cúp điện thoại, không muốn nhiều lời với Bạch Hàn Mặc.
Đừng mơ cô giúp hắn đạt được ước nguyện.
Cá chắc là lại vác mặt đi đòi tiền cô rồi.
Bạch Hàn Mặc bị ngắt điện thoại, ngơ ngác nhìn di động, đây là kẻ dùng tiền trói buộc, nhất quyết đòi kết hôn với hắn ấy hả?
Sao cứ thấy sai trái tdn nào ấy nhỉ, theo lý mà nói, người có thể chi 3 tỷ bắt hắn kết hôn, có thể lạnh lùng vô cảm vậy à?
Hay là người phụ nữ này đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?
Ò, có lạt mềm buộc chặt thì cũng vô dụng thôi.
Bạch Hàn Mặc biết Đinh Tuyết Tình thích mình, bởi nếu không thích hắn, sao lại phải gây khó dễ cho Đinh Ngưng Điệp mãi thế, không phải là vì tranh đoạt hắn ư?
Bạch Hàn Mặc lại gọi cho Ninh Thư một cuộc nữa, Ninh Thư vừa thấy dãy số của Bạch Hàn Mặc, trực tiếp cúp máy.
Nhàn nhã không có việc gì làm thì cũng đừng quấy rầy chuyện làm ăn của bà!
Bạch Hàn Mặc:……
Nghiện dùng chiêu lạt mềm buộc chặt tới điên rồi hả?
Bạch Hàn Mặc ném điện thoại, tưởng hắn muốn gọi điện thật sao?
Hắn chỉ muốn hỏi chuyện liên quan tới kem dưỡng thể này nọ thôi.
Cưới người như cô ta về làm vợ cũng ổn áp đấy, không khác gì rước tượng Phật về cúng, kiếm được nhiều tiền phết ra đấy chứ chẳng đùa.
Nhưng hắn yêu Đinh Ngưng Điệp, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không kết hôn với người phụ nữ này.
Khoản tiền 3 tỷ, coi như là tiền bồi thường tổn thất cô ta trả cho Đinh Ngưng Điệp đi.
Khi xưa luôn bắt nạt Đinh Ngưng Điệp, giờ coi như là bồi thường.
Về sau hắn sẽ đối xử với Đinh Ngưng Điệp tốt gấp bội.
May mắn làm sao, công ty cũng đang chậm rãi quay trở lại quỹ đạo.
Sản phẩm bắt đầu khôi phục lại giá gốc, làm gì có chuyện giữ nguyên giá thấp như thế mãi được, vốn đã chịu lỗ, còn tiếp tục giữ giá thấp thì chỉ còn nước cạp đất mà ăn thôi.
Sử dụng “chiến tranh giá cả” không phải là một kế hoạch lâu dài.
Sản phẩm của công ty nhà họ Bạch lại một lần nữa điều chỉnh giá, về với giá bán ban đầu nhưng vì khách hàng đã quen với giá rẻ, lập tức khiến người ta khó chịu.
Trước kia bán rẻ như thế, sao giờ lại tăng giá, không mua nữa.
Mua
đồ công ty các anh là vì đồ của các anh giảm giá, giờ không rẻ nữa, ai thèm mua.
Sau đó sản phẩm của nhà họ Bạch lại rơi vào trường hợp xấu nhất, không ai ngó ngàng tới.
Nói đến cùng vẫn là do những sự việc xảy ra liên tiếp gần đây khiến nhà họ Bạch mất hết lòng tin của người tiêu dùng.
Bạch Hàn Mặc:……
Còn tưởng rằng công ty đã trở về như cũ, hóa ra tình huống còn tệ hơn trước.
Bạch Hàn Mặc tức nổ đầu, tim nhói lên một cái, trái tim co rút, khiến cơ thể cực kỳ khó chịu.
Bạch Hàn Mặc nghi ngờ bản thân mắc bệnh tim, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ phát điên thật.
Vì sao mọi chuyện vẫn như mớ bòng bong không lối thoát thế này?
Cả người Bạch Hàn Mặc bừng bừng hỏa khí, đặc biệt là khi nghe thư ký báo giá cổ phiếu của công ty lại bắt đầu giảm.
Gòy xong, tới công chiện.
Đầu óc Bạch Hàn Mặc quay cuồng.
Đúng lúc này còn có người lấy giá thấp bán tháo cổ phiếu với quy mô cực lớn, hành động đó đối công ty có khác gì giết chết công ty không.
Bạch Hàn Mặc đè ép nội tâm điên cuồng của mình: “Đi tra thử xem, là người nào đang bán tháo cổ phiếu.”
Hành động như vậy rõ ràng là đang báo thù, muốn đạp nát công ty, còn là hành động hại người hại mình, lấy giá quá thấp bán tháo cổ phiếu, sẽ kéo giá cổ phiếu của công ty xuống thấp hơn nữa.
Cổ đông nắm giữ cổ phiếu cũng tổn thất rất nhiều tiền.
Âm mưu, đây chắc chắn là âm mưu!
Bạch Hàn Mặc biết có người cố ý bán tháo cổ phiếu, nhưng không thể làm được gì, bởi vì đến tận bây giờ hắn vẫn không biết được ai là người làm ra chuyện này.
Người ta chấp nhận mất tiền cũng muốn bán tháo cổ phiếu trong tay cơ mà!
Bạch Hàn Mặc lên cơn, lật bàn, thần sắc điên cuồng, bực tức trong lòng không sao nguôi ngoai nổi.
Hận không thể hủy thiên diệt địa!
Rõ ràng công ty đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, nhưng giờ lại lặp lại tình huống y hệt lúc trước.
Thất bại một lần, còn tưởng rằng có thể gượng dậy làm lại một lần nữa, nhưng đời không như mơ, lại thất bại thêm một lần nữa.
Dù có là người có tinh thần thép, tâm trí kiên định cũng không chịu nổi đả kích hết lần này đến lần khác như thế.
Mới nhen nhúm có được chút hy vọng, kết quả lại bị xã hội bóp tắt hy vọng.
Bây giờ Bạch Hàn Mặc cảm thấy chuyện thất bại như sóng triều ập tới, mãnh liệt hơn trước gấp bội lần.
Hết việc này tới việc khác ập tới khiến hắn nản lòng thoái chí, cảm thấy bản thân là một kẻ thất bại, không gượng dậy nổi.
Rớt xuống đáy rồi lại không dám bò lên, vì sợ bị xã hội vả tiếp.
Thậm chí trong đầu còn xuất hiện một giọng nói thì thầm với hắn rằng, "dừng lại đi, mày là đồ thất bại, nếu không nhờ có cái họ Bạch này, mày chẳng là cái thá gì hết".
Thành ra không vực dậy nổi.
Tiền không mượn được nữa, công ty lâm vào nguy cơ phá sản.
3 tỷ kia là do lừa gạt mới có, giờ có làm thêm một lần nữa, cũng chưa chắc có thể thành công.
Hắn chẳng còn gì nữa, mất hết rồi……
Trước đây, Bạch Hàn Mặc chưa từng sa sút tinh thần lấy một lần, dù công ty đã từng xảy ra loại chuyện này, nhưng hắn cũng chưa cảm thấy đó là chuyện gì quá to tát.
Nhưng lần thất bại này, lại gây ảnh hưởng đến tâm lý cực kỳ mạnh mẽ, cái ý nghĩ ‘mình là kẻ thất bại vĩnh viễn không thể đứng dậy nổi’ được cộng dồn lên.
Là đả kích chưa từng có đối với tâm trí của Bạch Hàn Mặc.