Trong tửu lâu, toàn bộ là nhiệm vụ giả, có nam có nữ, có già có trẻ, nói chung là đầy đủ các thể loại.
Ninh Thư thậm chí còn phát hiện ra một đứa trẻ khoảng tầm bảy tám tuổi.
Một đứa nhỏ tới vậy cũng là một nhiệm vụ giả sao?
Một đứa nhỏ này trông như ông cụ non, trên người mặc quần áo cổ đại.
Quần áo rộng thùng thình, tay áo trùm hết cả tay, trông đáng yêu thật đấy.
Đứa nhỏ phát hiện Ninh Thư đang quan sát mình, lập tức buông đũa, đi về phía Ninh Thư, hành đại lễ với cô, sau đó hỏi: “Sao cô lại nhìn tôi thế?”
Ninh Thư thấy đứa nhỏ là người cổ đại, cũng đứng dậy hành lễ lại một cái, “Lần đầu nhìn cậu, tôi đã thấy ấn tượng, vì vậy mới nhìn thêm một lần nữa.”
Đứa nhỏ có vẻ nho nhã lễ độ, nói: “Là bởi vì thấy tuổi tôi nhỏ quá?”
“Đúng vậy.” Ninh Thư gật đầu.
“Cậu mấy tuổi vậy, trở thành nhiệm vụ giả được bao lâu rồi?” Ninh Thư kéo đứa nhỏ ngồi xuống, gọi một mâm điểm tâm cho cậu bé.
Đứa nhỏ chắp tay khấu đầu với Ninh Thư, cầm một miếng bánh điểm tâm lên ăn.
“Chín tuổi tôi đã trở thành nhiệm vụ giả, giờ cũng chẳng nhớ được mình đã sống được bao nhiêu năm, chắc cũng lâu lắm rồi.”
Ninh Thư:..............
Chắc có lẽ cậu bé này đã trở thành nhiệm vụ giả từ rất lâu rồi, giống như Ninh Thư, mỗi thế giới đều dừng lại một khoảng thời gian, chính cô cũng không rõ mình đã sống được bao lâu rồi.
Tuy trên giao diện thuộc tính viết cô 27 tuổi, nhưng Ninh Thư vẫn cảm thấy cô ít nhất cũng phải hơn trăm tuổi rồi.
Cứ coi như mỗi thế giới, cô ở khoảng tầm 2 tới 3 năm, trải qua biết bao nhiêu thế giới, cũng phải ngót nghét 100, 200 tuổi gì rồi cũng nên.
Người cổ đại sớm đã có nhận thức tư duy, cho nên chín tuổi có thể trở thành nhiệm vụ giả cũng không phải là điều hiếm lạ gì.
Có điều, chín tuổi đã đi ôm chuối ngắm gà, chết yểu quá.
“Cám ơn điểm tâm của cô.” Đứa nhỏ chắp tay hành lễ với Ninh Thư.
Đều là nhiệm vụ giả, thế mà vẫn hành xử giống y hệt người cổ đại, chắc có lẽ, lễ nghi quy củ đã ăn sâu vào trong xương tủy của đứa nhỏ rồi.
Đứa nhỏ cũng không nói cho Ninh Thư biết tên họ của mình, chỉ hàn huyên vài ba câu rồi rời đi.
Đứa nhỏ rời đi, Ninh Thư mua thêm ít đồ ăn đóng gói mang đi, vừa dạo phố vừa nhâm nhi, đi một lúc lâu mới chậm chạp quay trở lại không gian hệ thống.
Hệ thống chat kêu đinh một tiếng, có người nhắn tin cho cô, là Mai Tử Khanh trả lời tin nhắn.
Ninh Thư nhai thức ăn, click mở giao diện hệ thống chat.
Mai Tử Khanh: Chúc mừng cô trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp……………….. ヽ(*・ω・)ノ ٩(◕‿◕。)۶
Ninh Thư: Tôi muốn hỏi cô một vài thông tin về không gian pháp tắc.
Mai Tử Khanh: Không gian pháp tắc à, không gian pháp tắc do người bên trên sáng lập ra, là nơi cung cấp kiến thức về pháp tắc cho các nhiệm vụ giả, chỉ những nhiệm vụ giả siêu cấp mới có thể đi vào.
Mai Tử Khanh: Cho nên cô chắc chắn phải thông qua được nhiệm vụ thí luyện, cho dù có phải nghiến răng nghiến lợi thế nào đi chăng nữa cũng phải hoàn thành, nếu không vào được không gian pháp tắc, sự chênh lệch giữa cô và những nhiệm vụ giả siêu cấp khác sẽ càng lúc càng lớn.
Ninh Thư thở dài, xem ra nhiệm vụ thí luyện này đã trở thành chuyện sống còn của cô rồi.
Ninh Thư dùng tâm thế không còn gì luyến tiếc bộc bạch cho Mai Tử Khanh nói: Tôi có ba nhiệm vụ liên hoàn………….
Mai Tử Khanh:..............
Mai Tử Khanh: Đừng sợ, cũng có không ít nhiệm vụ giả như cô, phải thực hiện nhiệm vụ liên hoàn, tôi còn gặp trường hợp phải làm tới 90 nhiệm vụ liên hoàn.
Ninh Thư: Phụt, 90 nhiệm vụ liên hoàn…………….. Σ(°△°|||)︴
Ninh Thư: Không gian pháp tắc khó vào lắm à?
Mai Tử Khanh: Rất khó, đã vậy pháp tắc cũng không dễ gì cảm ngộ được, tôi vào trong không gian pháp tắc lâu lắm rồi, nhưng vẫn còn chưa hiểu được pháp tắc là cái chi chi.
Mai Tử Khanh: Mặc dù tôi luôn cộng điểm thuộc tính vào phần trí tuệ, nhưng vẫn chưa lĩnh ngộ được pháp tắc gì, ché đỏ tới thế là cùng.
Ninh Thư không nhịn được cười một tiếng, quả thật muốn lớn mạnh cũng không dễ dàng gì.
Ninh Thư: Rất khó để hiểu??
Mai Tử Khanh: Không phải rất khó, mà là cực kỳ, cực kỳ gian nan, đừng nói tới những pháp tắc cao siêu gì như không gian, thời gian, ngay tới cả những pháp tắc đơn giản cũng rất rất rất là khó nhằn.
Giả sử như pháp tắc đơn giản như gió nước, trời mây bla blo gì đó, tôi cũng có hiểu được tí nào đâu, bế tắc thực sự~~~~~~~~~
Ninh Thư thở dài, ngay cả khi vào được trong không gian pháp tắc cũng không hiểu được pháp tắc, cô đây còn chưa vào được không gian pháp tắc, như vậy cũng có nghĩa là cô không thể hiểu được pháp tắc có phải hơm. \(º □ º l|l)/
Cho nên, cho dù là ba nhiệm vụ, sáu nhiệm vụ hay chín mươi nhiệm vụ liên hoàn, cô cũng phải hoàn thành cho bằng sạch.
Tám nhảm thêm vài
chuyện với Mai Tử Khanh xong, Ninh Thư lập tức tắt hệ thống chat đi.
Mai Tử Khanh tặng quà cho Ninh Thư, chúc mừng Ninh Thư trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp.
Là một cái lắc tay, trong như pha lê, rất đẹp.
Ninh Thư cực kỳ thích.
Vì để chuẩn bị làm một lúc ba nhiệm vụ liên hoàn, Ninh Thư thả lỏng tâm tình, bổ sung thể lực.
Click mở màn hình, xem tình hình lúc người ủy thác Đinh Tuyết Đình quay trở về thế nào.
Có cả tình huống của Đinh Ngưng Điệp.
Tuy Ninh Thư không ra tay với Đinh Ngưng Điệp thật đấy, nhưng những ngày tháng không có chỗ dựa của Đinh Ngưng Điệp khẳng định không hề tốt đẹp gì.
Ninh Thư nằm trên sô pha nhìn màn hình.
Bạch Hàn Mặc có rất nhiều tiền, nhưng lại ăn chơi bù khú, gái gú cờ bạc, nên tiền có chất như núi cũng nhanh chóng tiêu hết sạch.
Lại còn bị nghiện, ma túy là một thứ đốt tiền kinh khủng.
Không chỉ vậy, ma túy còn phá hủy tinh thần cũng như thể chất của người sử dụng, thậm chí là cả danh dự, tôn nghiêm, vì để có được thứ này, người nghiện có thể làm bất cứ chuyện gì.
Kể cả là phạm tội.
Và Bạch Hàn Mặc nghiện cả kiểu sống này.
Nhưng tiền nhiều tới đâu thì cũng vẫn sẽ tới ngày tiêu hết, một khi cơn nghiện phát tác sẽ khiến người nghiện rất khổ sở.
Đau đớn cầu xin có ma túy, nhưng muốn có ma túy thì lại phải cần có tiền.
Bạch Hàn Mặc tiêu hết tiền, chỉ có thể về nước đi tìm Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp vẫn còn tình cảm với Bạch Hàn Mặc, thấy Bạch Hàn Mặc khổ sở như vậy, chỉ có thể lấy tiền của mình ra, mua ma túy cho Bạch Hàn Mặc.
Đinh Ngưng Điệp khóc lóc cầu xin Bạch Hàn Mặc cai nghiện, Bạch Hàn Mặc thấy Đinh Ngưng Điệp khóc lóc thảm thương thế, cũng biết bản thân lụi bại thế này là không ổn.
Nhưng thứ này nói bỏ cũng có phải bỏ được luôn đâu, không kiên trì được bao lâu, thiếu thuốc một tuần, Bạch Hàn Mặc đã không chịu nổi.
Tới lúc thiếu thuốc đau đớn vô cùng, chỉ có thể van nài Đinh Ngưng Điệp cho hắn thêm một liều.
Đinh Ngưng Điệp mềm lòng, lại cho hắn.
Cai nghiện mà lại để cho tái nghiện, là một đòn đả kích cực mạnh lên nghị lực, sau khi tái nghiện lại, rất khó để bỏ được.
Vậy là Bạch Hàn Mặc từ bỏ cai nghiện.
Ma túy là ma quỷ, chỉ vì tìm kiếm kích thích, hay tò mò dính vào loại đồ chơi này, chẳng khác gì chọc phải ma quỷ bám dính lấy thân.
Từ sau khi Đinh Ngưng Điệp về nước, vẫn luôn khép nép cẩn thận ở trong nhà họ Đinh, Đinh Duyên không còn yêu thương, đoái hoài gì Đinh Ngưng Điệp nữa.
Rất nhanh tiền trên người Đinh Ngưng Điệp đã bị tiêu hết.
Bạch Hàn Mặc khó chịu, Đinh Ngưng Điệp chỉ có thể đi cướp tiền cho Bạch Hàn Mặc.
Trộm một ít tiền trong nhà, hoặc tiện tay lấy vài món trang sức quý báu.
Tất cả đều là vì Bạch Hàn Mặc, ném tiền vào hố đen không đáy.
Trong nhà mất đồ, tới khi Đinh Duyên viết được, vô tình phát hiện ra là do Đinh Ngưng Điệp lấy cắp, tức khắc nổi trận lôi đình.
Trực tiếp đuổi Đinh Ngưng Điệp ra khỏi nhà.
Bất kể Đinh Ngưng Điệp cầu xin, van lạy thế nào, Đinh Duyên đều quyết liệt từ chối.
Đinh Ngưng Điệp chỉ có thể ở cùng một chỗ với Bạch Hàn Mặc, ở trong một căn phòng chật chội, mỗi ngày Bạch Hàn Mặc đều tiêu tốn rất nhiều tiền.
Nếu là Bạch Hàn Mặc trước đây, thì số tiền này quả thực không đáng nhắc tới.
Nhưng xét tới hiện tại, hai người không có việc làm, khoản tiền chi ra này rất khó để chấp nhận.
Sau khi Đinh Tuyết Đình trở về, tiếp tục làm công việc kinh doanh mỹ phẩm.
Đã vậy, Đinh Ngưng Điệp còn thường xuyên tìm tới cô ấy để vay tiền, để Bạch Hàn Mặc có tiền mua thuốc.
Miễn cho Bạch Hàn Mặc lên cơn nghiện, khổ sở chật vật.
Đinh Tuyết Đình:.............
Đinh Tuyết Đình nhìn Bạch Hàn Mặc lên cơn nghiện, đầy chật vật, kham khổ.