Edit: Akito
Ninh Thư nghe 2333 nói chuyện nhẹ nhàng không thở gấp, nói hết sức dễ dàng, như thể đúng là nhiệm vụ dễ dàng gì đó, đây là hệ thống rách nát gì.
Ninh Thư nói: “Tôi sợ.”
“Cô sợ gì?” 2333 rất ngạc nhiên.
Ninh Thư hít sâu một hơi, “Bà đây sợ quỷ.”
“Tại sao phải sợ, chẳng qua là linh hồn thể mà thôi, dưới cơ duyên xảo hợp có chút năng lực, lại nói không phải cô cũng là linh hồn thể sao?” 2333 cực kỳ bình tĩnh nói.
Ninh Thư: Đệch, có loại cảm giác cạn lời.
“Người dọa người còn dọa chết người đấy, huống chi là quỷ, là quỷ a con mẹ nó.” Ninh Thư gào thét trong lòng, “Cậu sẽ không hiểu được bản tính sợ quỷ của con người.”
2333 trầm mặc một lát, nói: “Đúng là không hiểu được, Ninh Thư cô yên tâm, không sao đâu.”
Ninh Thư: …
Đậu móa cái thứ này có lẽ ở bên cạnh bạn, bạn lại không nhìn thấy, tùy lúc đều gặp nguy hiểm kéo bạn vào chỗ chết, loại cảm giác này thôi đừng nói nữa.
“Hệ thống quân 2333, thật ra cậu là hàng loại hai còn nát đi.” Ninh Thư nhàn nhạt nói, “Chỉ cậu như vậy, còn có thể trở thành đầu nào, cậu là não heo đi.”
“Nói bậy, tôi chính là thứ được khống chế giả đại nhân tự mình thiết kế, sao có thể là hàng loại hai còn nát, tôi là tiên tiến nhất, từ từ, tôi vừa mới nói gì nhỉ?” 2333 lập tức ngậm miệng lại.
Ninh Thư tức khắc bắt được ba chữ kia, khống chế giả, khống chế giả gì, Ninh Thư hỏi: “Khống chế giả là gì?”
“Cô nghe lầm, tôi không có nói gì hết.” 2333 vội vàng nói.
Ninh Thư lập tức phản bác, “Vừa rồi tôi rõ ràng đã nghe thấy, cậu nói cậu là được khống chế giả tự tay thiết kế.”
2333: “Tôi không có.”
Ninh Thư: “Cậu có.”
Ninh Thư và 2333 cãi cọ một trận, 2333 không chịu nhả ra, thấy cái dạng này của 2333, Ninh Thư cũng đành thôi.
Nhưng một lát sau, Ninh Thư cư nhiên quên mất vấn đề vừa mới thảo luận với 2333, hoàn toàn không có ấn tượng gì, cô chỉ nhớ rõ mình đang thảo luận với 2333, nhưng bây giờ đoạn ký ức đó đã không còn.
Là ai cắt bỏ ký ức của cô, cái này, cái này, …
Ninh Thư vội vàng gọi 2333, hỏi: “Vừa nãy chúng ta đàm luận chuyện gì, có phải cậu cắt bỏ ký ức của tôi không hả?”
2333 lập tức nói: “Cô quá xem trọng tôi rồi, loại chuyện một giây xóa đi ký ức này tôi không làm được, nếu không nhớ rõ thì thôi, có một số việc cô không nên biết, quên rồi thì quên luôn đi.”
Ninh Thư: Con mẹ nó!
Nhưng cảm giác này rất kinh hãi có được không, cảm giác gì cũng không có đã bị người ta cắt bỏ ký ức.
Ninh Thư cảm thấy mình xui xẻo nhất chính là gặp được cái hệ thống 2333 này, quả thực chính là đau thương mà cuộc đời không thể thừa nhận.
Cả đêm lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, sáng sớm hôm sau lúc thức dậy, tinh thần Ninh Thư không phấn chấn, tròng mắt còn đọng tơ máu.
Ba người khác trong phòng ngủ cũng đã thức dậy, sắc mặt rất khó coi, tinh thần cũng chẳng tốt hơn.
Ninh Thư đánh giá ba người này, Chương Vũ Yên là một cô gái có dáng dóc cao gầy, thân hình rất là hoàn mỹ, thần sắc cao ngạo, khuôn mặt cũng xinh đẹp, như một bông hoa hồng gợi cảm, ước mơ lớn nhất của Chương Vũ Yên chính là trở thành đại minh tinh, cũng là người chết đầu tiên trong cốt truyện.
Theo sau chính là Tô Mạn Ngọc, Tô Mạn Ngọc là cô gái ưu nhã, mang theo vẻ rụt rè và kiêu ngạo của con nhà có tiền, nhưng khi nhìn người khác, đáy mắt đều mang theo khinh thường, Tô Mạn Ngọc là người khinh thường Trang Vũ Đồng nhất, cũng là người có gia cảnh tốt nhất trong phòng ngủ.
Nữ chủ Lâm Thiển Thiển là cô gái có vóc dáng nhỏ xinh, lớn lên rất xinh đẹp, thân hình nhỏ xinh tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân, trong sáng lại tươi đẹp.
Lâm Thiển Thiển trời sinh hoạt bát, đối với bất kỳ ai cũng rất vui vẻ, là người duy nhất trong phòng ngủ không quá bài xích Trang Vũ Đồng, hai người ngẫu nhiên có thể trò chuyện đôi câu, nhưng cũng không có tình cảm bao sâu.
Quần áo của nguyên chủ đều rất giản dị, thậm chí có thể nói là quê mùa, Ninh Thư cũng không thèm để ý, mặc xong quần áo liền dẫm thang đi xuống giường,
đang lúc định mang giày, liền nghe thấy một tiếng thét chói tai cao vút từ phòng vệ sinh.
Ninh Thư giày cũng chưa mang, mở cửa phòng vệ sinh ra, Chương Vũ Yên đang ngồi trên bồn cầu, vẻ mặt hoảng sợ, một khuôn mặt xinh đẹp méo mó, nhìn tấm gương đầy vết máu trên tường, mặt trên còn có vài dấu tay hỗn loạn, sau đó mấy vết màu này chậm rãi gom lại, cuối cùng vết máu tụ thành gương mặt một người phụ nữ, máu loãng vẽ thành đôi mắt đảo qua từng người có mặt ở đây, mang theo hàn ý oán độc vô biên, làm người sởn tóc gáy.
Phía sau lưng Ninh Thư thoáng cái liền chảy mồ hôi lạnh.
“A…” Chương Vũ Yên ngồi trên bồn cầu hét lên một tiếng, quần cũng chưa kéo lên, nhảy dựng lên khỏi bồn cầu, tiếng thét chói tai khiến mọi người giật nảy mình, trong nháy mắt trái tim co rút lại.
Sắc mặt Chương Vũ Yên trắng bệch, vô cùng hoảng sợ, chỉ vào bồn cầu, “Có gì đó, có gì đó túm lấy mông tôi.”
Ninh Thư:???
Quỷ sẽ không có tiết tháo như thế? Chui vào bồn cầu túm mông người?
Phòng vệ sinh thực an tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh hàm răng “cạch cạch cạch cạch” phát run từ bốn người, Ninh Thư hít một hơi đi qua, thật cẩn thận nhìn thoáng qua bồn cầu, rất sạch sẽ, cũng không có thứ gì.
Ninh Thư quay lại lắc đầu với Chương Vũ Yên, sắc mặt Chương Vũ Yên rất trắng, như hoa hồng vừa bị bão táp tàn phá, cả người ủ rũ, ánh mắt sắc bén ngày thường cũng ảm đạm.
“Tôi rõ ràng cảm giác được.” Chương Vũ Yên kéo quần lên, cơ thể phát run, “Tôi rõ ràng cảm giác được, lại còn rất đau.”
Ninh Thư nghĩ nghĩ, đi qua lột quần Chương Vũ Yên xuống, trên cái mông to trắng nõn không có gì.
“Trên tường, vết máu trên tường đã không còn.” Lâm Thiển Thiển chỉ vào gương, tấm gương sạch sẽ như lúc ban đầu, không một chút vết máu.
Như thể vừa rồi chỉ là bọn họ sinh ra ảo giác.
Bốn người cùng đi ra khỏi phòng vệ sinh, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, Lâm Thiển Thiển dẫn đầu nói: “Vừa nãy chẳng qua là ảo giác, không có chuyện gì đâu.”
Chương Vũ Yên nhìn Lâm Thiển Thiển, kích động nói: “Ảo giác, chẳng lẽ bốn người chúng ta đồng thời sinh ra ảo giác, cậu, còn có cậu, vừa rồi các cậu có thấy không?” Chương Vũ Yên chỉ vào Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc sắc bén hỏi.
Tô Mạn Ngọc và Ninh Thư đều gật đầu.
Không khí trong phòng ngủ bỗng chốc trở nên tĩnh mịch, Ninh Thư ho khan một tiếng đánh vỡ yên lặng nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên đưa ra vài biện pháp, vô luận là ảo giác cũng được, hay là chân thật cũng được, chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Ba người nghe thấy lời Ninh Thư nói, đều không nói gì, có lẽ là không thèm để ý Ninh Thư, rốt cuộc Ninh Thư ở trong phòng ngủ cảm giác tồn tại là thấp nhất, cho dù nói chuyện cũng không có ai nghe.
Sắc mặt Lâm Thiển Thiển có hơi xấu, sau đó nói: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, còn cần điều tra, nói không chừng là có người đùa giỡn.”
Nói trắng ra là, Lâm Thiển Thiển không muốn gánh vác trách nhiệm bởi vì mình đề nghị nên dẫn tới đồ vật không sạch sẽ.
Trong lòng Lâm Thiển Thiển cũng lo sợ bất an.
Lâm Thiển Thiển nói xong, người trong phòng ngủ đều trầm mặc, cuối cùng Tô Mạn Ngọc nói: “Có lẽ bởi vì chuyện xảy ra đêm qua, nên chúng ta quá khẩn trương.”