Ninh Thư thấy dáng vẻ kia của Khải, rõ ràng là yêu người trong lòng mà miệng không thể nói ra, ánh mắt nhìn Thiên Giai có chứa tình cảm sâu nặng và cưng chiều mà chính mình cũng không phát hiện ra.
Đương nhiên tình sâu của Khải cuối cùng cũng sẽ khiến Thiên Giai động lòng, trở thành một trong những bạn lữ của cô ta, nhưng bây giờ còn chưa mở ra trào lưu đó, trào lưu một người thú giống cái có thể có từ hai bạn lữ trở lên, nên thích bạn lữ của người khác khiến Khải phải chịu dày vò.
Đối với chuyện này Ninh Thư cho rằng, anh đó, đáng đời.
Mặc dù nhiệm vụ này chưa nói muốn Khải làm sao, nhưng không gây trở ngại cho việc Ninh Thư nhìn mọi chuyện với vẻ hả hê.
Người thú biến hình thành con hổ có cánh, chở người thú giống cái ra ngoài bộ lạc.
Thiên Giai leo lên lưng Thụy trước, những người thú giống cái khác leo lên lưng người thú giống đực, sau đó Ninh Thư lạc đàn rồi.
Khải hơi do dự, đi tới trước mặt Ninh Thư, nói rằng: "Leo lên lưng của tôi đi."
Ninh Thư không hề do dự nắm lông hổ trèo lên lưng Khải, bộ da và lông này khá mềm mại, làm đồ bằng da thì thật tốt, đồ da cao cấp.
Khải tung cánh bay lên trời, đuổi kịp đội ngũ bay ở phía trước.
Ngồi trên lưng hổ, Ninh Thư cảm giác bên tai đều là tiếng gió thổi, gió nhẹ thổi vào người vô cùng thoải mái, có thể nhìn thấy rừng rậm trải dài không ngớt, cả thế giới đều giống như rừng nguyên thủy.
Môi trường thật tốt.
Ra ngoài bộ lạc không xa, Thụy bay ở phía trước nói rằng: "Lần đầu tiên đi ra, không thể đi xa, dừng ở nơi này thôi."
Sau đó chậm rãi hạ cánh.
Bởi vì là lần đầu tiên ra ngoài bộ lạc, nên người thú giống cái có vẻ vô cùng hưng phấn, hết nhìn trái tới nhìn phải, trên mặt đều mang ánh mắt mới lạ.
Từ nhỏ đã sống trong bộ lạc, được trưởng bối dạy rằng thế giới bên ngoài bộ lạc rất nguy hiểm, người thú giống cái quá yếu đuối, thế giới bên ngoài đối với bọn họ mà nói rất nguy hiểm.
Hiện giờ ra ngoài bộ lạc, người thú giống cái có vẻ hưng phấn và kinh ngạc, còn có một chút sợ hãi.
Chi cầm rổ trong tay, chạy tới nắm tay Ninh Thư, hiển nhiên là hơi sợ, Ninh Thư cười cười với cô ta, cầm lấy tay cô ta, nói rằng: "Đừng sợ, có tôi đây."
Ninh Thư cảm thấy bộ lạc làm như vậy có hơi vô nhân đạo, nhốt người thú giống cái trong bộ lạc như thế, dùng danh nghĩa bảo vệ để cầm tù bọn họ, phải biết rằng bất kỳ sự tiến hóa và thích ứng hoàn cảnh nào cũng thấm đẫm máu tươi.
Thiên Giai đi đằng trước nói với mọi người rằng: "Bên trong vùng rừng rậm này đều là bảo bối, đều là những thứ có thể ăn được, nhưng cũng rất nguy hiểm, lúc mọi người tìm đồ, cần phải chú ý có rắn, côn trùng, chuột, kiến."
Trên cành cây khô bên cạnh Thiên Giai có mộc nhĩ màu khói, cô ta nói với mọi người rằng: "Thứ này cũng có thể ăn được, lấy về phơi khô, sau đó xào cùng thịt để ăn, ăn vô cùng ngon."
Người thú giống cái nghe thấy có thể ăn, đều bắt đầu hái, Thiên Giai chỉ vào cây nấm mọc trên mặt đất: "Thứ này nấu canh rất thơm."
Người thú giống cái vừa nghe thấy, thì bắt đầu tìm nấm, Chi hái một cây nấm có màu sắc rất đẹp, nói với Ninh Thư rằng: "Thảo, cô xem cái này to thật."
"Cái này không thể..."
"Cái này không thể ăn được..." Ninh Thư vẫn chưa nói hết, Thiên Giai đã đi tới nghiêm khắc nói với Chi rằng: "Cây này có độc, cây nấm có màu càng rực rỡ thì càng có độc, nhớ kỹ, loại nấm này không thể làm đồ ăn."
Chi bị bộ dạng nghiêm túc của Thiên Giai dọa sợ, nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư nói rằng: "Nếu Giai đã nói có độc rồi, thì ném đi."
"Ờ..." Chi vội vàng vứt cây nấm độc.
Thiên Giai hái một tí rau sam, mỗi lần hái gì cũng giải thích với người thú giống cái rằng thứ đó có thể ăn.
Ninh Thư không có hứng thú với rau dại, ngược lại đi hái mấy cây thảo dược, Chi bây giờ vừa nghe thấy Thiên Giai nói cái gì có thể ăn thì lập tức hái điên cuồng, cả người vô cùng hưng phấn.
Chi thấy trong rổ của Ninh Thư chỉ có một ít thảo dược, thì vội vàng nói: "Thảo, sao cô chỉ có mấy thứ như vậy, tôi chia cho cô nhé."
"Không cần, đây là thảo dược của tôi, lấy về để phơi khô, đốt trong sơn động, có thể tránh muỗi." Ninh Thư nói.
Cho
dù cô đem những nguyên liệu nấu ăn này về, cũng không biết làm, vốn đã không biết làm cơm, hiện tại ngay cả công cụ nấu cơm cũng không có, Ninh Thư không có hứng thú với mấy cái này.
"Vậy được, tôi giúp cô hái thuốc." Trên mặt Chi nở nụ cười, trên mặt của cô có mồ hôi, cười rất tươi.
Ninh Thư nhìn trong mắt, chỉ là ra ngoài một chuyến, đã vui vẻ như thế, có lẽ những người thú giống cái này phát hiện ra giá trị của mình, nên mới vui vẻ như thế.
Bầu không khí trong đội ngũ rất nhiệt liệt, trong cái rổ của những người thú giống cái đều chứa đầy các loại đồ ăn được, có rau dại, thậm chí còn có đồ gia vị như ớt và gừng.
Người thú giống đực ở một bên bảo vệ người thú giống cái, giúp người thú giống cái xách rổ.
Ninh Thư cầm gậy gỗ trong tay, đẩy bụi gai ra tìm kiếm thảo dược, có điều cũng coi như may mắn, tìm được một ít thảo dược cơ bản, cỏ có thể trị phong hàn, có mấy thảo dược để cầm máu và điều trị vết thương hở, nếu bị thương trực tiếp đắp thảo dược lên trên vết thương, có thể cầm máu rất nhanh.
Trong rổ của Ninh Thư là ít nhất trong đội ngũ, mà trong rổ của Chi đã không nhét thêm được nữa rồi, chỉ cần nghe nói là có thể ăn, Chi đều nhất nhất bỏ vào trong rổ.
Rổ của mình không nhét được nữa, còn bỏ vào rổ của Ninh Thư.
Ninh Thư cảm thấy muốn xỉu, thứ này cô đem về cũng không biết làm, lấy nhiều như vậy làm gì?
Thiên Giai đi ở phía trước “ai ya” một tiếng, sau đó cả người đều ngã xuống, lăn vào một vùng đất cát, miệng cạp đầy bùn.
Nghe thấy tiếng của Thiên Giai, tất cả người thú giống đực lập tức ném bỏ cái rổ trong tay, sau đó ùn ùn vọt tới chỗ Thiên Giai.
Ngay cả không ít người thú giống cái cũng quan tâm thân thiết chạy tới nâng Thiên Giai dậy.
Chi chậm nửa nhịp mà nhìn những người thú này loạn như ong vỡ tổ, Ninh Thư thấy bên chân của Chi có một con rắn nhỏ đang trườn, lè lưỡi há miệng táp tới bắp chân của cô.
Ninh Thư vận khí rồi giơ cành cây trong tay lên, lập tức đánh trúng đầu rắn, trực tiếp đánh cho đầu rắn biến dạng.
"Thảo..." Chi sững sờ nhìn Ninh Thư, sau đó sắc mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi.
Ninh Thư tức giận nói: "Chú ý hoàn cảnh chung quanh mình, không có việc gì thì cầm gậy trong tay."
"Được, được..." Chi vội vàng nhặt một cành cây dưới đất lên, học bộ dạng của Ninh Thư lùa cỏ dại và bụi gai.
Ninh Thư thấy Thiên Giai chỉ là té ngã một cái, tất cả mọi người đã đi quan tâm cô ta, còn kẻ chân chính gặp phải nguy hiểm, thì những người thú giống đực này lại làm như không thấy, con mắt đều đặt trên người Thiên Giais.
Từ xưa đến nay, truy cầu cái đẹp đều là bản năng, thực sự quá tàn khốc.
Mà Thiên Giai ngã sấp xuống ngậm bùn cát trong miệng cũng sững sờ, chứng kiến bộ dạng này của Thiên Giai, Thụy gấp chết đi được, ngay cả trầm ổn như Khải mà trên mặt cũng lộ vẻ lo lắng.
"Giai, em sao rồi." Thụy lo lắng nói.
Thiên Giai nhổ cát trong miệng ra, đột nhiên ôm Thụy cười ha ha.
Ninh Thư đi tới, cầm lấy một ít cát nếm thử, mặn, như vậy dưới này hẳn là mỏ muối.
Thảo nào vùng đất cát này không có một ngọn cỏ.
"Cái này mặn, mặn đó, chúng ta tìm được muối rồi." Thiên Giai cao hứng hô, đi tới thế giới này, tiếc nuối nhất của cô ta chính là không có muối, không có muối làm đồ ăn thật không có mùi vị gì.
Hiện tại lại phát hiện ra mỏ muối.