Thời tiết nóng bức không gì sánh được, chỉ cần ở bên ngoài một lúc lâu là da sẽ bị nắng chiếu đến đau nhức.
Phần lớn thời gian trong ngày Ninh Thư và người thú giống cái đều ở trong động, nhiều người chen chúc trong động như vậy, dù trong động có mát hơn nữa thì cũng có khí nóng khiến người ta khó thở.
Vũng nước trong động cũng đang cạn dần, đã bắt đầu thu thập thêm nhiều nước rồi.
Trong động bày đầy nồi đá, bên trong đều là nước.
Dù có nhiều nước như vậy, nhưng trong lòng Ninh Thư vẫn rất lo lắng, không biết hạn hán còn kéo dài đến khi nào.
Đến chiều tối thì mát hơn một chút, Ninh Thư mới dẫn người thú giống cái ra ngoài đi săn, biết tình huống hiện tại không ổn, lúc người thú giống cái giết chết con mồi, đều sẽ thu thập lại máu của con mồi, đựng vào bát đá, mỗi người uống một hớp để giải khát.
Ninh Thư không chịu uống thứ máu này, ngửi mùi đã muốn ói, có điều việc khiến Ninh Thư vui đó là những người thú giống cái này đã quen cuộc sống như thế rồi.
Có lẽ có thể sống qua đợt hạn hán này rồi.
Bởi vì hạn hán, động vật không tìm được nguồn nước, đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng tử vong, những con ăn xác động vật đã bắt đầu xé rách những thi thể bốc mùi, đầy ruồi bâu này rồi.
Con mồi chết rất nhiều, về sau không săn được nữa, thì họ cũng sẽ chết mất.
Bây giờ Ninh Thư rất vui vì mình đã chuẩn bị nhiều thịt muối như vậy từ trước, mỗi người ăn ít một chút cũng có thể tạm chống đỡ được một thời gian.
Cũng không biết bọn Thiên Giai hiện tại thế nào, đồng bằng cách nơi này rất xa, có điều với số mệnh của Thiên Giai, dù khô hạn, cô ta cũng có thể tìm tới suối kiếm nước.
Người khác sống gian nan, nhưng đối với Thiên Giai mà nói căn bản không phải vấn đề, người và người không có cách nào so sánh.
Không có sự sủng ái của trời cao thì phải tự sủng ái mình, nỗ lực, quật cường mà sống.
Đồ ăn chín ngày càng ít, chia ra mỗi người chỉ có một ít, có thể duy trì tình trạng thân thể của mình là được rồi.
Thời tiết càng nóng lên, Ninh Thư đoán chừng cũng phải năm mươi độ rồi, chân chạm xuống đất cũng thấy nóng ran.
Ninh Thư lau mồ hôi trên đầu, nóng đến mức muốn lè lưỡi ra ngoài để giải nhiệt.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Ninh Thư là thủ lĩnh bộ lạc, sao có thể làm ra chuyện như vậy.
Trên đá đã có 100 vết tích, đã hơn ba tháng rồi mà không biết bao giờ nhiệt độ mới giảm.
Trong động có vài người thú giống cái và người thú nhỏ đã xuất hiện hiện tượng tiêu chảy mất nước, Ninh Thư dùng cỏ khô đun nước cho những người thú bị bệnh uống, hy vọng có tác dụng.
Hiện tại tất cả mọi người đều đang đấu với trời, liều mạng với trời, đành chờ xem chịu đựng được đến bao giờ.
Ninh Thư nghi cái người được gọi là thần kia muốn diệt hết sinh vật trên thế gian này hay sao, tạo hóa kiểu này, lấy một mặt trời xuống không phải là ổn ngay sao.
Chỉ sợ người ta vốn không hề nhớ đến nơi này đâu, thế giới này đối với hắn chỉ là con kiến hôi.
“Thảo, có một người thú giống cái không ổn rồi.” Chi đi tới, nói với Ninh Thư.
Ninh Thư đi qua nhìn, thấy người thú giống cái rất gầy, tuổi có vẻ cũng lớn, thể chất quá kém rồi, trong điều kiện như vậy, người không chịu nổi đầu tiên chính là trẻ con và người già.
“Thủ lĩnh, không cần cho tôi uống thuốc, tôi sống không được bao lâu nữa, thảo dược này giữ lại cho người thú khác đi.” Người thú giống cái nằm dưới đất nói với Ninh Thư, tròng mắt bà ố vàng, khóe miệng có nước bọt màu trắng, dáng vẻ không sống được bao lâu.
Ninh Thư dùng bát đá múc chút nước cho bà uống, uống xong, sắc mặt người thú giống cái tốt hơn nhiều, nhưng đến tối thì bà chết.
Ninh Thư khẽ thở dài trong lòng, kêu người đem thi thể ra ngoài hang, đào tạm một cái hố chôn người thú đã chết.
Nhìn những người già và trẻ nhỏ mắc bệnh này, Ninh Thư nghi ngờ nhiệm vụ của mình có hoàn thành nổi không đây, cứ chịu đựng như vậy.
Điều khiến Ninh Thư khá vui mừng là người thú giống đực
trong bộ lạc đang lớn lên, hơn nữa đã có thể hợp tác bắt một ít con mồi.
Có những người thú giống đực này, bộ lạc này có thể tiếp tục duy trì rồi.
Đội ngũ này đã hoàn toàn tách khỏi Dực Hổ tộc, trở thành bộ lạc mới, mỗi thứ mới ra đời, đều mang theo đau đớn và vui sướng.
Tương lai của bộ lạc này nằm trên người những người thú này, mỗi lần săn thú Ninh Thư đều sẽ mang người thú giống cái nhỏ đi theo.
Sống trong thế giới tàn khốc này, nhất định phải có kỹ năng, phải học cách tự mình đi săn, nếu đã không có năng lực biến hình thì hãy sử dụng công cụ, không có động vật nào là không giết chết được.
Ninh Thư rất không muốn những người thú giống cái còn nhỏ này đi theo lối mòn, nếu như bị người thú giống đực từ bỏ, cũng chỉ biết chờ chết, chờ chết trong tuyệt vọng.
Không có chuyện gì là không làm được, chỉ có chịu làm hay không thôi.
Ninh Thư tận tay dạy những người thú giống cái này cách săn bắn, tận dụng công cụ.
Chỉ có điều giống cái yếu ớt, thể chất cũng không tốt, Ninh Thư muốn dạy Tuyệt Thế Võ Công cho những người thú giống cái này, dù không thể tu luyện thành kình khí nhưng cũng có thể có năng lực tự vệ.
“2333, ta muốn chuộc lại Tuyệt Thế Võ Công, cần bao nhiêu điểm.” Trước đây lúc cô đạt được bí tịch, đã bán cho hệ thống, hệ thống chỉ cho 100 điểm.
2333 bình thản nói: “1000 điểm.”
Ninh Thư: Con mẹ nó!
“Trước đây lúc bán cho hệ thống ta chỉ được 100 điểm, hiện tại ta muốn mua lại, lại đòi 1000 điểm, sao các ngươi không đi ăn cướp đi.” Ninh Thư suýt nhảy dựng lên.
Mẹ nó, thứ vốn thuộc về mình, qua tay muốn lấy lại thì mất những 900 điểm.
Đúng là tuổi trẻ ngu dốt, sớm biết đã không đổi với hệ thống.
Ninh Thư nén giận nói: “Trao đổi.”
Chỉ cần vật này là của cô, cô sẽ có quyền sử dụng bí tịch, muốn dạy cho ai thì dạy.
Quả nhiên đồ của mình nên giữ trong tay mình.
Ninh Thư gọi người thú giống cái tới trước mặt, giao bí tịch Tuyệt Thế Võ Công cho họ, vốn cũng chẳng mong các cô luyện ra cái gì, chỉ hy vọng gien của những người đời sau sẽ càng ngày càng tốt.
Quả nhiên những người thú giống cái đều ngơ ngác, vốn không thể hiểu được thứ cao sâu như vậy, Ninh Thư chỉ nói đây là đồ thần ban cho bộ lạc, người thú giống cái nào cũng phải tu luyện.
Ninh Thư không định dạy thứ này cho người thú giống đực, đã có năng lực biến hình mạnh như vậy, bây giờ còn tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, vậy khác nào lên trời sánh ngang với ba mặt trời trên kia.
Ninh Thư muốn người thú giống cái mạnh hơn chút, không bị giống đực kiềm chế, nếu không rời xa giống đực thì chỉ có đường chết.
Người thú giống cái vừa nghe thấy đó là thứ trời ban, tuy ngơ ngác nhưng vẫn khổ luyện, dù bản thân cũng không biết mình đang làm gì.
Ninh Thư giao khẩu quyết cho Chi, kêu Chi nhớ kỹ, sau này phải truyền lại, Chi cũng không thể hiểu được mấy thứ này, đành gắng gượng học thuộc.
Ninh Thư bắt đầu suy nghĩ vấn đề kế thừa Vu, giao đá thần của Vu cho giống cái nhỏ, xem họ có thể giao tiếp với đá thần, trở thành Vu không.
Tồn tại được đã người thích hợp rồi, thế giới này vốn do thần sáng tạo, nên tín ngưỡng thần.
Ninh Thư cũng mơ hồ không biết mình có sức mạnh như vậy từ lúc nào.