Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 365: Ta là NPC (9)


trước sau

Tùy Thanh Phong nhìn bóng lưng trốn chạy của Ninh Thư, cau đôi mày tuấn tú, hắn cực kỳ không thích người chơi nữ này, nhất là ánh mắt của đối phương, luôn khiến Tùy Thanh Phong cảm thấy đã gặp ở đâu rồi.

Khiến Tùy Thanh Phong hơi nghi ngờ trong lòng, cực kỳ không thích cảm giác này.

Những người khác đều nhìn Tùy Thanh Phong, Một đóa hoa cúc nở hướng nam nói: "Lão đại lại đi dẫn boss giết cấp của cô ta, hơn nữa còn giết tận năm cấp." 

Mặt đẹp còn có ngực: "Lão đại làm như vậy không hay cho lắm."

Một đóa hoa cúc nở hướng nam gật đầu: "Ừ, đúng là có vẻ không hay cho lắm."

Tùy Thanh Phong tức giận nói: "Thôi đi, chẳng phải là do cô ta là người chơi nữ sao, nếu là người chơi nam mọi người sẽ thương hoa tiếc ngọc như vậy chắc?" 

Một đóa hoa cúc nở hướng nam nhún vai: "Hiếm khi thấy một người chơi nữ cấp bậc và thực lực đều không kém như vậy, dù sao cũng thấy khá đặc biệt mà, ha ha ha ha."

Cuối cùng đám người Tùy Thanh Phong đánh xong boss này, tuôn ra không ít trang bị.

Trên kênh thế giới, hệ thống máy chủ trong trò chơi phát hình chiến tích của đoàn người Tùy Thanh Phong, những trang bị tuôn ra làm cho người chơi khác thèm nhỏ dãi. 

Mà lúc này đây Ninh Thư đã trở về thành, đi ra ngoài một chuyến tụt mất năm cấp bậc.

Điều Ninh Thư không nghĩ tới là, Tùy Thanh Phong lại âm hiểm như thế, khác hẳn với bề ngoài anh tuấn đứng đắn của hắn.

Lần này cô sơ suất quá. 

Ninh Thư rất hoài nghi, nếu như hệ thống máy chủ trong trò chơi không phát hiện sự khác thường của nguyên chủ, chỉ sợ Tùy Thanh Phong sẽ báo cáo với bên chế tác game là hệ thống này có bug, cuối cùng xóa bỏ nguyên chủ.

Lần này bị hắn dập rồi, nhưng sẽ không có lần sau.

Ninh Thư học mã hóa đã, một ngày nào đó cô có thể nắm rõ tất cả mã trong thế giới trò chơi này. 

Hiện tại tài nghệ cô không tinh, không dám tùy tiện đổi mã, bị phát hiện thì nguy, bị xóa bỏ mới khổ.

Bởi vì đã rớt cấp, Ninh Thư không thể không đánh quái để lấy trang bị và thêm điểm kinh nghiệm, muốn cày cấp lên, cấp bậc cao sẽ được nhiều lợi hơn, lực phòng ngự, lực công kích đều sẽ tăng mạnh.

Ninh Thư phát hiện nhiệm vụ của mình giống với game, hoàn thành nhiệm vụ thì được thù lao, còn độ khó thì lớn hơn game nhiều, tiền đặt cược là sinh mệnh của mình, nếu không hoàn thành, thì không còn gì nữa. 

Mà trong game này thì có thể làm lại lần nữa.

Ninh Thư trở lại sơn cốc nhện xem thử, chuẩn bị đến địa bàn của mình để đánh quái.

NPC sao chép ra là một NPC rất có trách nhiệm, thấy Ninh Thư đi tới, sẽ lập tức cầu cứu Ninh Thư. 

Ninh Thư thấy NPC xinh đẹp nhưng khô khan kia, nếu nguyên chủ cũng như vậy, chắc chắn sẽ không bị xóa bỏ, nhưng ngây ngốc không biết gì thế này, thì còn gì thú vị, có thể cảm nhận được tình cảm con người, là điều không gì có thể đổi lại được.

Chỉ tiếc rằng tuy có tình cảm, nhưng lại không có kiến thức từng trải và chỉ số IQ, cuối cùng chỉ vì chút tình cảm của mình, mà đưa chính mình vào chỗ chết.

Giữa nguyên chủ và Tùy Thanh Phong căn bản không thể có kết quả, người và yêu còn khác biệt, huống chi là một người và một chuỗi mã code, khác nào một tổ hợp kỳ quái nhất, không phải “một trong những”. 

Tùy Thanh Phong chỉ lợi dụng nguyên chủ, trong lòng có lẽ cũng biết NPC này thích mình, có khi còn có cảm giác buồn nôn ấy chứ, nhưng vẫn dụ dỗ lừa gạt nguyên chủ.

Ninh Thư nhận nhiệm vụ, vào sơn cốc, nhện độc tám chân vừa nhìn thấy Ninh Thư muốn hái Phụ Tử tiên thảo, lập tức phun ra tơ nhện hướng vào Ninh Thư, muốn cuốn lấy Ninh Thư.

Trước đây khi cô vẫn là NPC, con nhện này nhìn cũng không thèm nhìn cô, hiện tại cô thành người chơi, lại lập tức công kích tới. 

Ninh Thư trực tiếp dùng đại đao đâm vào bụng nhện lớn, nhện lớn đã bị tiêu diệt, Ninh Thư cầm Phụ Tử tiên thảo đi giao nhiệm vụ.

Có điều muốn thăng năm cấp cần rất nhiều điểm kinh nghiệm, cấp càng cao cần điểm kinh nghiệm càng nhiều, trong lòng Ninh Thư hận Tùy Thanh Phong đến nghiến răng, đợi trang bị của
cô nhiều lên, cấp bậc cũng lên, nhất định phải đem Tùy Thanh Phong ra giết một trăm lần.

Ninh Thư đang chuẩn bị đến phó bản tiếp theo thì đột nhiên nghe thấy tiếng của hai cô gái nhỏ, sau đó nhìn thấy hai cô bé tay nắm tay đi tới, rõ ràng là tới đánh quái. 

Nhưng Ninh Thư thấy tình trạng của bọn họ, tay trong tay hết nhìn đông tới nhìn tây, chả khác gì đi dạo phố, khiến Ninh Thư rất cạn lời.

Ninh Thư nhìn lên ID trên đầu các nàng, một người tên là Meo meo lạc đường, là một dược sư bé nhỏ, không phải, cấp quá thấp, phải gọi là dược đồng bé nhỏ mới đúng, một người khác tên là Băng thanh hà khiết, là một pháp sư.

Cấp bậc của hai cô bé này cũng không cao, lại chạy tới cày phó bản trung cấp, rõ ràng là tay mơ mới vào giang hồ. 

Ninh Thư xoay người rời đi, cô còn muốn đi cày phó bản kế tiếp nữa.

Đi được hai bước thì Ninh Thư đột nhiên nghĩ đến một việc, đó là chân mệnh thiên nữ của Tùy Thanh Phong chính là một người con gái tên Meo meo lạc đường.

Vậy dược sư bé nhỏ này chính là nữ chính rồi, trong trí nhớ của nguyên chủ căn bản không ấn tượng với nữ chính, đương nhiên không biết nữ chính dáng dấp ra sao. 

Ninh Thư quay đầu đánh giá Meo meo lạc đường, vóc dáng gầy và nhỏ, trẻ tuổi hoạt bát, nói chung vừa nhìn đã biết là cô bé rất đơn thuần.

Ừ, chắc là nữ chính-chan rồi.

Ninh Thư xoay người rời đi, về sau khả năng sẽ cùng xuất hiện với Meo meo lạc đường này, dù sao về sau cô còn phải truy sát Tùy Thanh Phong. 

Ninh Thư vừa định đi, một âm thanh lại gọi Ninh Thư lại, âm thanh lảnh lót lại có sức sống: "Tỷ tỷ chờ một chút."

Ninh Thư:...

Có dự cảm phiền toái tới rồi. 

"Tỷ tỷ." Meo meo lạc đường kéo đồng bọn Băng thanh hà khiết của mình chạy tới trước mặt Ninh Thư.

Ninh Thư nhìn thấy trên lưng nàng vác gùi thuốc nhỏ, trong gùi thuốc có vài cọng thảo dược cấp rất thấp, là loại thảo dược chỗ nào cũng có thể nhìn thấy.

Nhìn đúng là nghèo rách. 

Ấn vào nhìn một cái, Ninh Thư mới phát hiện vẻ ngoài của Meo meo lạc đường rất đáng yêu, mặt tròn nhỏ nhắn, con mắt trong suốt, gương mặt trắng trẻo như sữa, trông rất mềm mịn đáng yêu, khiến người ta vô cùng ngứa tay muốn nắn bóp, xem có thể bóp ra nước hay không.

Tùy Thanh Phong thích trêu đùa tiểu cô nương như vậy.

Ninh Thư lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì không?" 

Meo meo lạc đường hơi dè dặt hỏi Ninh Thư: "Tỷ tỷ, chúng ta phải nhận nhiệm vụ như thế nào?"

Ninh Thư:...

Ninh Thư chỉ vào người đẹp NPC bên kia, nói rằng: "Mọi người qua đó, NPC sẽ cho các người biết phải làm thế nào." 

"Có thể nói cụ thể hơn không?" Meo meo lạc đường lại hỏi.

Ninh Thư: Ta...

Đây không phải con gà bình thường, mà là ngu ngốc, vào game nên đi xem chiến lược game trước đi. 

Thấy đối phương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Meo meo lạc đường hơi dè dặt, nói rằng: "Có phải làm phiền tỷ quá rồi không."

"Mọi người đi qua kia, NPC sẽ giao nhiệm vụ cho các người." Ninh Thư nói mà hơi vô lực.

"Cám ơn cô." Meo meo lạc đường vội vã cảm tạ Ninh Thư, sau đó kéo đồng bọn của mình đi về phía NPC. 

Ninh Thư còn nghe thấy ID của cô bé tên Băng thanh hà khiết kia nhỏ giọng thầm thì: "Vênh váo cái gì chứ, không phải chỉ là cấp cao hơn một chút sao, thật là kiêu căng."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện