Cuộc trò chuyện giữa Ninh Thư và An Noãn lại đi vào ngõ cụt.
“Cô có thể rời khỏi công ty.”
“Không, tôi không thể rời khỏi công ty, bởi vì tôi rất cần công việc này.”
“Cô có thể tìm một công việc khác, bởi vì cô không có tiền để đền tiền bình hoa.”
“Không, tôi không thể rời khỏi công ty.”
“Tại sao cô không thể rời khỏi công ty?”
“Thì chính là tôi không thể rời khỏi công ty, không thì tên đàn ông cặn bã kia sẽ coi thường tôi.”
Ninh Thư đỡ trán, sau đó lấy một ít tiền để đưa cho An Noãn, An Noãn vừa nhìn thấy chỗ tiền này thì lập tức tỏ vẻ mất hứng, Ninh Thư nói: “Đây là tiền cho cô gọi xe đến bệnh viện để kiểm tra chân của cô.”
“Tôi không cần, tôi không cần.” An Noãn lập tức xoay người, bước từng bước khập khiễng rời khỏi đó.
Ninh Thư cũng không thèm để ý đến An Noãn, mà lên xe về biệt thự của mình.
Biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Ninh Thư vừa mở cửa lập tức ngửi thấy mùi thơm của thức ăn truyền ra từ phòng bếp.
Ninh Thư thay dép đi trong nhà, sau đó đi đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Tống Ngưng mặc tạp dề, đang xào nấu thức ăn, cho dù là đang nấu cơm thì Tống Ngưng vẫn rất đẹp.
Bầu không khí lúc này vô cùng ấm áp.
“Anh đã về rồi sao.” Tống Ngưng tủm tỉm cười nhìn Ninh Thư: “Anh về trước em, mà sao đến giờ mới đến nhà vậy?”
Ninh Thư đứng dựa vào cửa, nhìn về phía Tống Ngưng, dáng vẻ lúc cô ta mỉm cười đúng là rất mê người: “Sao em còn ở chỗ này, em đến nhà của anh làm gì?”
“Cung Lạc, anh có bị mù không vậy, anh không thấy là em đang nấu cơm sao?” Tống Ngưng khẽ liếc Ninh Thư một cái rồi vươn tay ra: “Đưa cho em một cái khay.”
Ninh Thư mở tủ bát rồi lấy một cái khay để đưa cho Tống Ngưng, cô ta đặt các đĩa đồ ăn lên khay, nói: “Anh bưng mấy đĩa đồ ăn này lên trên bàn đi.”
Ninh Thư ừ một tiếng rồi bưng chỗ thức ăn đó lên bàn.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà bốn món mặn và một món canh được đưa ra bàn, tuy chỉ là những món ăn bình thường nhưng lại đủ cả sắc hương vị, Ninh Thư hoàn toàn bội phục Tống Ngưng bởi vì cô không biết làm những thứ này.
Tống Ngưng cởi tạp dề ra rồi ngồi xuống vị trí đối diện Ninh Thư, nói: “Anh nếm thử xem tay nghề của em như thế nào.”
Ninh Thư nếm hết các món ở trên bàn, khen ngợi thật lòng: “Thực sự là rất ngon, tay nghề của em rất tốt.”
Nhưng sự khen ngợi của Ninh Thư lại không làm cho Tống Ngưng vui vẻ, mà ngược lại sắc mặt của cô ta trầm xuống, mím môi không nói một lời.
“Em biết nấu cơm sao?” Một vị đại tiểu thư mười đầu ngón tay đều không dính nước như Tống Ngưng lại biết nấu cơm, điều này đủ để khiến người khác phải kinh ngạc.
Tống Ngưng không ngừng cầm đũa chọc chọc vào bát cơm, bĩu môi nói: “Chẳng lẽ anh chưa từng nghe câu muốn bắt được trái tim của một người đàn ông thì phải bắt được dạ dày của anh ta sao, em đã học nấu ăn từ rất lâu rồi, nhưng xem ra vẫn chưa đủ để bắt được dạ dày của anh.”
Ninh Thư:...
Cô có cảm giác mình lại bị đối phương tán tỉnh rồi.
Bà nó, ngày nào cũng bị một vị đại mỹ nữ như Tống Ngưng tán tỉnh thì ngày cô thành les cũng không xa rồi.
Nhất định không thể để như thế được.
Trời ơi, Ninh Thư cảm thấy quan điểm của cô sắp không giữ được rồi.
Đối mặt với sự oán trách của Tống Ngưng thì Ninh Thư lựa chọn không nói gì cả mà chỉ yên lặng ăn cơm.
Chân mày của Tống Ngưng nhíu chặt vào nhau, chuyện gì vậy trời, người này có phải là đàn ông không vậy, chẳng lẽ chỉ có An Noãn mới làm được sao.
Cô ta không tin.
Tống Ngưng chống cằm, ánh mắt vẫn luôn dõi theo mọi động tác của Ninh Thư, nói: “Anh gắp cho em một chút rau xào ở trước mặt của anh với.”
“Vì sao em không tự gắp chứ.” Ninh Thư nheo mắt nhìn Tống Ngưng.
“Bởi vì em không với tới.” Tống Ngưng trả lời một cách đương nhiên.
Sao có thể không với tới được chứ, Ninh Thư nhìn khuôn mặt quyến rũ vô hạn của Tống Ngưng sau đó từ từ đẩy đĩa rau xào về phía của đối phương.
Tống Ngưng:...
Thật là một người đàn ông khô khan, làm thế nào mà khi đối diện với An Noãn thì hắn lại biến thành một người khác được cơ chứ.
Sắc mặt của Tống Ngưng trở nên khó coi hơn, nhìn đối phương chỉ biết cắm đầu ăn thì tâm tình của cô ta càng lúc càng tệ, cuối cùng đặt đũa xuống bàn rồi ngồi chống cằm ngắm Ninh Thư.
Bị một cô gái dùng ánh mắt quyến rũ đó để nhìn mình thì Ninh Thư cảm thấy cô không nuốt nổi.
“Tống Ngưng, mục đích của em rốt cuộc là gì?” Ninh Thư tiếp tục hỏi.
Tống Ngưng dùng ngón tay để vân vê lọn tóc của mình, sau đó trả lời một cách đương nhiên: “Đương nhiên là để anh thích em,
dù sao thì chúng ta đã đính hôn với nhau, nếu như đã muốn kết hôn thì có thể yêu nhau là tốt nhất, như vậy thì cuộc sống sau khi kết hôn của chúng ta sẽ hạnh phúc hơn.”
“Em là con gái, đương nhiên em cũng muốn có một gia đình ấm áp, nếu như sau khi kết hôn mà hai chúng ta không khác gì hai người xa lạ, còn không bằng học cách thích đối phương từ bây giờ luôn.” Tống Ngưng nói ra những lời này một cách hào phóng.
Ninh Thư không biết phải phản bác như thế nào, bởi vì những lời Tống Ngưng nói đều rất có đạo lý.
“Nhưng em phát hiện cho đến bây giờ thì anh cũng không hề thích em.” Giọng nói của Tống Ngưng trở nên buồn bã: “Chẳng lẽ yêu em lại khó như thế sao?”
Khó, khó vô cùng!
Ninh Thư bày tỏ, cô không phải là les.
“Em có chỗ nào không tốt chứ?” Tống Ngưng nhìn Ninh Thư: “Chẳng lẽ em không đẹp sao?”
Ninh Thư lắc đầu: “Em rất đẹp.”
“Nhưng sao anh lại không thích em?” Tống Ngưng hỏi tiếp: “Em có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, anh còn điểm nào không hài lòng chứ.”
Tôi là phụ nữ, cô cũng là phụ nữ thì sao có thể đến với nhau, chỉ cần đợi nhiệm vụ hoàn thành là Ninh Thư cô sẽ rời khỏi nơi này, còn chuyện giữa nguyên chủ và Tống Ngưng đều không liên quan gì đến cô cả.
Những thứ liên quan đến tình yêu thì Ninh Thư sẽ không lựa chọn hộ nguyên chủ, hơn nữa cô cũng không có tư cách đó.
“Bỏ đi, em không ăn nữa, thái độ của anh khiến em không hài lòng.” Tống Ngưng đứng lên, rồi đi ra phòng khách, không để ý đến Ninh Thư nữa.
Ninh Thư nhún vai, sau đó bắt đầu xử lý hết đồ ăn ở trên bàn, dù sao không nên lãng phí đồ ăn.
“Hôm nay em cũng sẽ ở đây, không quay về nhà nữa, khi nào ở đủ em sẽ đi.” Tông Ngưng nói, nhưng biểu tình thì vẫn rất mất hứng.
Ninh Thư cũng không nói gì, thích ở đâu thì ở.
Tống Ngưng thấy Ninh Thư lên gác mà không thèm để ý đến mình thì tức giận cau mũi một cái.
Tắm xong, Ninh Thư nằm trên chiếc giường lớn, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng đang nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ lần này đúng là vô cùng phiền phức, hơn nữa với duyên phận của nguyên chủ và An Noãn thì nhất định hai người sẽ dính với nhau, hơn nữa còn có thể toát ra không khí lãng mạn nữa.
Ôi chao, đúng là xui xẻo mà.
Ninh Thư chuẩn bị đi ngủ thì tiếng đập cửa lại vang lên, Ninh Thư trợn mắt rồi xuống giường để mở cửa, bên ngoài vẫn là Tống Ngưng, lần này cô ta mặc váy ngủ và đi chân trần.
Mái tóc của Tống Ngưng hơi rối, những lọn tóc đen dài hơi quăn giống như tảo biển, quyến rũ động lòng người.
Phía dưới váy ngủ là một đôi chân trôn dài, trắng nõn, dáng người yểu điệu, với những đường cong mê người.
Ăn mặc như vậy rồi đến gõ cửa là để làm gì?
Chẳng lẽ là thứ mà cô đang nghĩ sao?
Ninh Thư nuốt nước miếng rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tống Ngưng trực tiếp đẩy Ninh Thư ra rồi đi chân trần vào phòng, đợi đến khi cô ta ngồi xuống giường thì mới lên tiếng: “Anh cho rằng để làm gì?”
Tôi cho rằng chúng ta không thể như vậy được!
Ninh Thư nhìn Tống Ngưng, mẹ nó mấy người đều muốn tấn công cô, buông tha cho cô đi mà.
“Sống thử trước khi kết hôn cũng rất quan trọng, em phải thử xem anh có được không, dù sao thì mọi người vẫn hay nói, sinh hoạt trên giường không hài hòa chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến ly hôn.” Biểu cảm của Tống Ngưng lúc này vô cùng quyến rũ, giống như yêu tinh vậy.
Như bình thường thì có phải là cô nên nói, em đừng bao giờ nói đàn ông không được, nếu em đã nghi ngờ thì anh phải để cho em biết là anh có được hay không, sau đó là một hồi lửa cháy bùng bùng bùng đúng không?
Cái gì vậy chứ, xấu hổ quá đi mất?
Lúc làm nữ chính thì luôn có đàn ông muốn ngủ với cô, nay làm nam chính thì luôn có phụ nữ muốn ngủ với cô.
Thật lòng mà nói thì làm nhân vật chính cũng rất khổ.