Ninh Thư thấy Hiên Hồng Vũ rất có hứng thú với đứa bé này, nếu như cô còn nói nữa, Hiên Hồng Vũ nhất định sẽ giết cô.
Còn về chuyện Hiên Hồng Vũ nói muốn làm cha của đứa bé này, trong lòng Ninh Thư chỉ dám xì một tiếng khinh miệt.
Đột nhiên cảm thấy đứa bé này thật đáng thương, bởi nó đã bị Hiên Hồng Vũ chú ý đến.
Đúng là số phận éo le, trước kia suýt chút nữa thì chết, bây giờ lại rơi vào trong tay Hiên Hồng Vũ.
"Thập Nhất, bổn điện hạ đói rồi." Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư đang đứng bất động ở nơi đó: "Con trai của bổn điện hạ cũng đói rồi."
Mẹ nó, người muốn nuôi đứa bé, thì người tự đi mà nấu cơm.
Ninh Thư đi ra khỏi thạch thất, làm thịt thỏ, nghĩ đến đứa bé còn nhỏ, liền thái thịt thỏ thành hạt lựu, trộn lẫn vào gạo nấu thành món cháo thịt.
Làm tử sĩ còn phải đa tài đa nghệ, chỉ biết giết người thôi chưa đủ, còn phải biết nấu cơm, chủ tử có bất kỳ yêu cầu gì cũng phải làm được.
Khói lửa trong nhà bếp nghi ngút xông ra, nhất là ở trong sơn động, khói không dễ dàng tản đi, Ninh Thư bị sặc sắp chết, miễn cưỡng nấu chín một nồi cơm, cuối cùng rắc muối lên, coi như đã nấu xong.
Hiên Hồng Vũ thấy nồi cháo loãng, bên trong là thịt thỏ trắng như tuyết, nhìn đã không có khẩu vị: "Thập Nhất, ngươi cho bổn điện hạ ăn thứ này sao?"
Có đồ để ăn đã là tốt lắm rồi, trong lòng Ninh Thư lườm một cái, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Thuộc hạ chỉ biết làm mỗi món này." Thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi.
Tuy Hiên Hồng Vũ không thích ăn, thế nhưng đứa bé đang ngồi trên giường đá lại ngửi thấy mùi thơm, liền bò tới, nhìn thứ ở trong bát.
"Ây da, ngươi thích ăn không?" Hiên Hồng Vũ bón một thìa cho đứa nhỏ, cháo vừa mới múc ra khỏi nồi, vẫn còn rất nóng, lập tức khiến môi đứa bé bị nóng đỏ lên, miệng kêu ô ô, vô cùng đáng thương.
Ninh Thư lập tức rót nước lạnh cho đứa bé, nhìn một chút, trong khoang miệng của nó bị bỏng đỏ lên, không biết có bị rộp hay không.
"Bổn... Bổn điện hạ không cố ý." Hiên Hồng Vũ nói: "Bổn điện hạ không biết cái này nóng như thế, tay ngươi bưng lên nên thử nhiệt độ trước chứ."
Mẹ nó, trước khi ăn cơm ngươi cũng phải thổi rồi thử độ nóng chứ, còn nói muốn làm cha người khác, đứa bé muốn sống sót cũng không dễ dàng gì.
Ninh Thư cười khẩy với Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ chắp tay sau đít, dời ánh mắt đi.
Ninh Thư bưng bát, cầm thìa xúc một miếng cháo thịt thổi cho nguội mới đút vào trong miệng đứa bé, nó rất thích ăn, ăn liền hai bát, đối với những đứa trẻ ở độ tuổi như nó mà nói, thực sự là hơi nhiều.
"Mùi vị không tồi." Hiên Hồng Vũ nói: "Đúng rồi, bây giờ đứa bé này nên có một cái tên, đặt tên gì cho hay nhỉ?"
Hiên Hồng Vũ đắn đo mãi về việc đặt tên cho đứa bé, Ninh Thư không để ý đến hắn, một mình ăn chút cháo thịt, có điều món cô nấu thực sự không ngon, thịt thỏ vẫn còn mùi tanh, Ninh Thư ăn được hai miếng đã không ăn nữa.
Hiên Hồng Vũ ngồi nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cái tên, gọi là Hiên Diệt Tiêu.
Hiên Diệt Tiêu?
Chữ Tiêu này chắc không giống như cô nghĩ chứ?
Đặt cho đứa bé cái tên như vậy thật sự ổn không?
Hiên Tiêu Thiên nghe thấy sẽ có cảm giác gì, da mặt Ninh Thư giật giật, không biết vì sao, mọi hành động của Hiên Hồng Vũ dường như đều đang tự tìm đường chết.
Vẻ mặt lạnh lùng, khí chất sang trọng, nhưng những việc hắn làm, luôn khiến Ninh Thư cảm thấy rất thất vọng.
"Chủ tử, người cảm thấy cái tên này hay sao?" Ninh Thư hỏi Hiên Hồng Vũ, cái tên này không chỉ khiến một mình hắn tự tìm đường chết, mà còn khiến cả đứa bé vô tội không biết gì kia cũng phải chết theo.
Sắc mặt Hiên Hồng Vũ lạnh nhạt, vô cùng bất mãn khi thấy phản ứng của Ninh Thư: "Không hay sao? Hiên Diệt Tiêu không hay thì gọi là Hiên Đồ Tiêu đi."
Ninh Thư: Phụt...
Mặc dù biết trong lòng hắn hận Hiên Tiêu Thiên, nhưng cũng không thể làm vậy chứ.
Ninh Thư cảm thấy Hiên Hồng Vũ đang cố ý.
"Chủ tử, người thấy vui là được." Ninh Thư nhếch khóe miệng.
Hiên Hồng Vũ nói muốn nuôi dạy đứa bé này, tức là đọc những kiến thức tối nghĩa khó hiểu cho nó nghe, còn đứa bé thì cuộn thành một cục ngủ, hoàn toàn không thèm để ý đến Hiên Hồng Vũ.
Đối với việc này, Ninh Thư chỉ có thể nói, ngươi vui vẻ là được.
Hiên Hồng Vũ
hiển nhiên không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, mọi việc đều đổ lên đầu Ninh Thư, mỗi ngày Ninh Thư đều phải bón cơm cho đứa bé, tắm rửa, còn phải dạy nó đứng lên tập đi, lúc nói chuyện, khẩu hình có vẻ khoa trương, chỉ vì không muốn để đứa bé tiếp tục gào rú như chó sói, cho dù là lúc khóc, cũng đều là tiếng nức nở của sói.
Còn Hiên Hồng Vũ chỉ phụ trách việc cầm sách, tiến hành hun đúc văn hóa cho đứa bé, cả ngày nhắc đi nhắc lại với đứa bé những điều mà Ninh Thư nghe cũng không hiểu.
Chăm sóc trẻ con rất phiền toái, khiến trong lòng Ninh Thư vô cùng bực bội, nhất là đứa bé này chỉ biết bò như chó sói, kéo nó đứng lên, nó không quen, thậm chí còn há mồm cắn người.
Lúc đi vệ sinh, không gọi người khác, bò tới chỗ nào thì giải quyết ở chỗ đó, sau đó làm cho toàn thân đều là phân và nước tiểu.
Ninh Thư không biết nuôi một đứa bé lại vất vả như vậy, tưởng chừng như cả tinh thần và sức lực đều kiệt quệ, nói chuyện với nó, nó ngu ngơ không hiểu, cái gì cũng không biết.
Trong lòng Ninh Thư thầm niệm Thanh Tâm chú, lại nghĩ tới đứa bé này biến thành như vậy cũng có trách nhiệm của cô, sự nôn nóng trong lòng cũng được đè nén xuống.
Sau một khoảng thời gian nuôi nấng, đứa bé đã quen dần với Ninh Thư, mặc dù gần gũi hơn một chút, nhưng vẫn không nói được như trước, thỉnh thoảng Ninh Thư nắm hai tay của nó, nó có thể đứng thẳng đi hai bước, nhưng không đi được nhiều.
Lương thực trong sơn động không còn nhiều, Ninh Thư dự định đi ra ngoài kiếm chút đồ dùng sinh hoạt, còn muốn đi tìm hiểu xem hiện tại tình hình bên ngoài như thế nào rồi.
Ninh Thư dặn dò Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử, thuộc hạ đi mua chút lương thực, Hiên... Diệt Tiêu người trông nom một chút nhé. "
Hiên Hồng Vũ thờ ơ ừ một tiếng: "Ngươi đi đi, bổn điện hạ có thể chăm sóc nó."
Ninh Thư không hề tin tưởng Hiên Hồng Vũ có thể chăm sóc tốt cho đứa bé.
"Chủ tử." Ninh Thư nhìn Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ liếc nhìn Ninh Thư, giống như ban ơn lên tiếng nói: "Ừ, đi sớm về sớm."
"Chủ tử, thuộc hạ không có tiền mua đồ." Ninh Thư mở miệng nói.
Hiên Hồng Vũ liếc mắt nhìn Ninh Thư, vào trong thạch thất cầm hai thỏi bạc đưa cho Ninh Thư: "Đi sớm về sớm."
Ninh Thư nhận lấy bạc, quả nhiên có tiền, nơi đây dù gì cũng là một nơi ở của Hiên Hồng Vũ.
"Lúc nào về thì mua mấy món ăn ngon." Hiên Hồng Vũ nói.
Hiên Hồng Vũ không phải là người ham mê ăn uống, có lẽ trong khoảng thời gian này luôn ăn đồ Ninh Thư nấu, nên hơi hoài nghi cuộc sống.
Ninh Thư cất bạc rồi rời đi, đầu tiên là mua hết những đồ cần mua, sau đó bắt đầu đi nghe ngóng xem trong kinh thành đã xảy ra những chuyện gì.
Những tin tức thăm dò được khiến Ninh Thư ngơ ngác, đó chính là tin Hiên Hồng Vũ đã chết, cung Trường Nhạc bị cháy, Hiên Tiêu Thiên lập tức tuyên bố với bên ngoài rằng Định vương Hiên Hồng Vũ bị chết cháy, sau đó “Hiên Hồng Vũ” cũng đã được chôn cất rồi.
Ninh Thư nhíu mày một cái, chiêu thức này của Hiên Tiêu Thiên trực tiếp chặt đứt đường lui của Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ không thể trở về đất phong của mình nữa, dù sao Hiên Hồng Vũ cũng đã chết, nếu như Hiên Hồng Vũ trở lại đất phong của hắn, nói không chừng còn có thể bị bắt nhốt, giả mạo hoàng thân quốc thích, tội danh này vô cùng lớn.
Hiên Hồng Vũ đúng là tự tìm đường chết, làm mất người con gái của mình, thân phận cao quý cũng không còn, sau này cũng không thể quang minh chính đại nói ra tên của mình.