Ninh Thư nghe thấy việc phải mất 300000 điểm tích lũy, trong lòng vô cùng bất ngờ, mẹ kiếp, đòi nhiều điểm tích lũy như vậy, khác nào đi ăn cướp?
“Việc này, phí tư vấn chẳng phải có vẻ hơi cao ư?” Ninh Thư ngượng ngùng nói.
Nam nhân khẽ nhíu mày: “Cô muốn xù nợ ư?”
Ninh Thư: →_→
Thật là đau đớn làm sao.
“Đừng nghĩ đây chỉ là mấy câu hỏi đơn giản, đây chính là kinh nghiệm được tích lũy từ những người thực hiện nhiệm vụ đi trước, cô không thấy nó xứng đáng với 300000 điểm tích lũy hay sao?” Nam nhân khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào Ninh Thư, thái độ rất giống với quý tộc nước Anh thời xưa.
Ninh Thư chỉ còn cách là phải trả 300000 điểm, vốn dĩ điểm tích lũy đã không có nhiều, mới hỏi vài câu đã bị lấy đi 300000 điểm, Ninh Thư lòng đau như cắt, đứng ngồi không yên.
Lơ đãng một lúc đã mất đi 300000 điểm tích lũy khổ sở lắm mới giành được.
Vừa bước ra khỏi phòng tư vấn, Ninh thư cảm thấy hồn mình đã lìa khỏi xác rồi.
Thôi bỏ đi, số điểm tích lũy này mất đi nhưng bù lại cũng có thêm một số thông tin hữu ích, ít nhất Ninh Thư đã tìm ra mục tiêu phấn đấu mới.
Cố lên, Ninh Thư tự cổ vũ cho bản thân.
Ninh Thư định đến quán rượu để ăn uống một bữa thật thịnh soạn, giải tỏa tâm trạng khó chịu của mình.
Ninh thư vừa quay người hướng về phía quán rượu, thì một bóng người mặc áo đen đã đến chắn trước mắt Ninh Thư.
Nam nhân này vóc dáng cao lớn, có đôi chân thon dài, khoác lên mình một chiếc áo gió màu đen, khi hắn bước đi, làn gió khiến cho chiếc áo khoác của hắn bay phấp phới, có cảm giác rất thu hút.
Nam nhân đó đi trước, phía sau còn rất nhiều người cũng đang tiến tới, người đứng bên cạnh hắn đang thì thầm điều gì đó, biểu cảm của hắn rất lạnh lùng, chỉ có chiếc kính mắt thỉnh thoảng lại ánh lên thứ ánh sáng không mấy dễ chịu.
Ninh Thư suýt chút nữa thì hét lên, đây không phải là Giáo Y đại thúc đó sao?
Miệng Ninh Thư khẽ run lên, muốn cất lên thành tiếng, đôi chân khẽ tiến tới vài bước, nhưng rồi bỗng khựng lại.
Giáo Y đại thúc lướt qua người Ninh Thư một cách rất lạnh lùng, ánh mắt khẽ liếc Ninh Thư một cái, nhưng không hề có ý định dừng lại.
Ninh Thư nhìn thấy bóng dáng Giáo Y đại thúc chuẩn bị bước về phía mình, với đôi mắt lạnh lùng sắc lẹm, khiến Ninh Thư cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Ninh Thư nhìn theo bóng lưng của Giáo Y đại thúc khuất dần, trong lòng đầy nghi ngờ, tại sao lại có thể gặp được Giáo Y đại thúc trong thế giới ảo này được chứ?
Lần trước Ninh Thư cũng tình cờ gặp được Giáo Y đại thúc tại biển Quy luật.
“Xin hỏi, người vừa rồi là ai vậy?” Ninh Thư kéo tay một người làm nhiệm vụ rồi hỏi.
Người làm nhiệm vụ trả lời: “À, có một người trong số họ là người quản lý của không gian ảo.”
“Chính là người mặc áo khoác đen đúng không?” Ninh Thư hỏi.
“Người nói chuyện là người quản lý.” Người làm nhiệm vụ kia nhìn sang Ninh Thư: “Cô là người mới đúng không, đến chuyện đơn giản như thế mà cũng không biết.”
“Tôi là người mới, vậy người mặc áo đen kia là ai vậy?” Người nói chuyện với Giáo Y đại thúc là người quản lý của không gian ảo, vậy thân phận thật của Giáo Y đại thúc là gì?
Gương mặt của người làm nhiệm vụ lộ rõ vẻ bối rối: “Tôi cũng không biết.”
Ninh Thư: …
Có thể nói chuyện với người quản lý của không gian ảo, thân phận của đại thúc thật không hề đơn giản.
“2333, chúng ta quay trở về không gian hệ thống thôi.” Ninh Thư tự nói với 2333 ở trong lòng.
Ninh Thư phút chốc cảm giác đầu óc quay cuồng, khi mở mắt ra thì đã có mặt tại không gian hệ thống, Ninh Thư nói với 2333: “Ta vừa gặp một người quen, chính là cái người mặc áo khoác đen đó, ngươi có biết hắn ta là ai không?”
“Ta chỉ là hệ thống nhỏ, ta đâu có biết gì.” 2333 nói với giọng tức giận.
Ninh Thư hỏi tiếp: “Ngươi không thể bật chức năng dò tìm thông minh được à? Lẽ nào không thể dò hỏi xem hắn là ai?”
“Thôi đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, có biết bao cao thủ lợi hại ngoài kia, ta chỉ là một hệ thống điều hành bình thường, nếu tùy tiện dò tìm mà bị hệ thống máy chủ bắt được thì ta sẽ bị format lại đấy.” 2333 nói.
Ninh Thư: …
Đồ phế vật vô dụng.
Ninh Thư cũng không để tâm đến chuyện của Giáo Y đại thúc nữa, có vẻ như thân phận thật của Giáo Y đại thúc không hề đơn giản, Ninh Thư và Giáo Y đại thúc là hai người không cùng đẳng cấp với nhau, đại thúc cũng không biết đến cô.
Cứ coi như đó là một người lạ quen thuộc vậy.
Ninh
Thư nhanh chóng quên đi hình ảnh của Giáo Y đại thúc, mở cửa hàng hệ thống ra, đổi Tích Cốc đan, nước và một số dược phẩm, bởi vì theo lời giáo huấn của thế giới trước, Ninh Thư đã đổi thuốc giả chết và bột hùng hoàng.
Ninh Thư đổi lấy một lá bùa hộ mệnh, nhưng lá bùa hộ mệnh này cần 35 điểm công đức, điều Ninh Thư lo lắng đó là, hiệu quả của bùa hộ mệnh này chỉ có tác dụng trong một thế giới, bản thân Ninh Thư cũng thấy cái giá trao đổi này quá cao.
Đến hệ thống cũng không tính được điểm công đức, chắc chắn đây là đồ tốt.
“Hệ thống, nếu như ta đổi lấy lá bùa hộ mệnh này, thì chỉ sử dụng được trong một thế giới thôi đúng không?” NInh Thư hỏi 2333.
“À, lá bùa hộ mệnh này có tác dụng rất lâu dài, bất cứ thế giới nào cũng có thể sử dụng được, có thể thế cho cô một mạng đấy.” 2333 đáp.
Ninh Thư lúc này mới cảm thấy yên tâm, quyết định đổi điểm lấy lá bùa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nếu như gặp phải chuyện gì bất trắc, hoặc nguy hiểm gì không thể chống cự được, thì ít nhất vẫn có vật thế thân.
“Ngươi thật sự không biết Giáo Y đại thúc là ai ư?” Ninh Thư lại hỏi dò.
2333 đáp: “Ta thật sự không biết.”
Được rồi, nhìn thấy Giáo Y đại thúc, trong lòng cảm thấy tò mò không yên, muốn biết con người này thực sự là ai?
“Ngươi còn có tác dụng gì nữa không?” Ninh Thư bực tức nói.
2333 im lặng không nói gì.
“Vậy còn nam nhân ở phòng tư vấn là ai?” Ninh Thư lại hỏi.
“Ta không quen, cũng không đủ quyền hạn để thăm dò về hắn.” 2333 dứt khoát đáp lời.
“Thật là đồ phế vật.” Ninh Thư lườm một cái.
Được rồi, cảm giác nơi này nước rất sâu, người nào cũng đều là cao thủ cả, chỉ có mỗi Ninh Thư là kém cỏi yếu đuối, đành phải nỗ lực hết mình để nâng cao năng lực, không chỉ vì quan tâm đến sự an toàn của bản thân, mà còn vì Ninh Thư muốn có một chỗ đứng vững chắc trong chốn giang hồ này.
Ninh Thư lấy bình nước tưới cho mấy bồn hoa, sau đó lại cầm quyển sách trên giá ra đọc.
Sau khi đọc hết một quyển sách, Ninh Thư đặt lại lên giá sách, sau đó liền ra chạy trên máy chạy bộ vài bước, điều tiếc nuối duy nhất đó chính là không có cơ thể cố định, toàn thân không thể đổ mồ hôi, không có cảm giác mồ hôi chảy đầm đìa trên người.
Ở lại trong không gian hệ thống cũng được một lúc, sờ chỗ này, đụng chỗ kia, Ninh Thư quay ra nói với 2333: “Được rồi, chúng ta đi làm nhiệm vụ thôi.”
“Được.” ttiếng của 2333 vọng lại.
Trong chốc lát, đầu óc Ninh Thư trở nên quay cuồng, chờ thêm một lúc cho đến khi linh hồn và thân thể nhập vào làm một mới dám mở mắt, cơ thể cảm nhận được sức nặng, Ninh Thư nhổm đầu dậy thì thấy mình đang ngủ thiếp đi trên bàn làm việc.
Ninh Thư vươn vai sảng khoái, đặt tay lên cổ, nắn nắn mát xa cổ một lúc, tiếng xương kêu răng rắc.
Hết sờ lên cổ, Ninh Thư lại quay ra sờ soạng thân thể, đôi tay sờ xuống bên dưới.
Ninh Thư: …
Trời ơi, sao lại biến thành nam nhân thế này?
“2333, chúng ta phải tâm sự về cuộc đời đi.” Ninh Thư lạnh lùng nói với 2333.
“Hệ thống của bạn đã mất kết nối, đang thử chuyển sang chế độ wifi.”
Ninh thư xoa tay lên trán: “2333, đừng đùa nữa.”
“Hệ thống của bạn đã mất kết nối, đang thử chuyển sang chế độ wifi.”
“Đùa kiểu này chẳng thú vị gì cả.” Ninh Thư không muốn nói chuyện với 2333 nữa.
2333 lúc này mới trả lời: “Trở thành nam nhân thì có gì không tốt chứ.”
“Ta quen với việc ngồi xổm đi tiểu rồi, trở thành nam nhân có gì hay ho chứ.” Ninh Thư nói: “Hơn nữa, ta không phải là nữ phụ hay sao?”
Tại sao một nữ phụ như Ninh Thư, lại không được làm nữ nhân, mà lại bị biến thành nam nhân, lẽ nào lần này bị gán làm nam phụ hay sao.