Ninh Thư vô cùng nghi hoặc trong lòng nhiệm vụ giả còn lại là ai, ở trong thân thể người nào.
Có điều bây giờ quan trọng nhất là chuyện bùa chú, Ninh Thư hỏi 2333: "Thật sự không có biện pháp phá giải sao."
"Không có, bùa chú này là đạo cụ dùng một lần, nhưng người bị nguyền rủa chắc chắn phải chết, cho nên, nhiệm vụ này của cô nhất định thất bại." Giọng nói của 2333 cực kỳ bất đắc dĩ: "Có điều may mắn trước đó cô có đổi bùa hộ mệnh, cái bùa hộ mệnh này có thể đổi được một mạng."
Mẹ nó, thật không cam lòng.
"Chúng ta rời khỏi thế giới nhiệm vụ này đi." 2333 nói với Ninh Thư: "Dù sao người trúng nguyền rủa không lâu sau sẽ chết."
Ninh Thư cắn chặt môi, hỏi: "Làm sao để rời khỏi."
"Đương nhiên là đi chết, tự sát đó." 2333 không để ý lắm nói.
Mẹ nó, chuyện không có tiền đồ như thế làm sao có thể làm được, cô vừa chết, Mộc Tuyết làm Thái nữ sẽ leo lên ngôi vị hoàng đế, còn là nam nhân leo lên ngôi vị hoàng đế, chuyện này với kịch bản gốc khác nhau ở chỗ nào?
Ninh Thư lắc đầu, cho dù nhiệm vụ thất bại, cũng phải vượt qua, làm cho nhiệm vụ giả không biết là ai kia không thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ như vậy, cho dù phải chết cũng muốn làm chút chuyện.
"Ta kêu cô chết là vì muốn tốt cho cô, người trúng nguyền rủa này sẽ rất thống khổ, mỗi ngày đều như hàng vạn con kiến cắn vào tim, đau như tan xương, có thể nói là còn sống mà đau đến chết, hơn nữa còn nôn ra máu." Giọng 2333 rất bất đắc dĩ.
Trời má? Ninh Thư sợ đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, đạo cụ ác độc như vậy Ninh Thư vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa còn dùng trên người của cô.
Ninh Thư chọn đạo cụ đều là chọn cái bảo vệ mình, tăng cường thực lực cho mình, còn không hề chú ý có đạo cụ như này.
Ninh Thư cảm giác họng hơi ngai ngái, máu lại xông lên, Ninh Thư mỉm cười mà đem máu nuốt xuống, nâng chung trà lên uống một ngụm súc miệng, sau đó ừng ực một tiếng đem máu loãng trong miệng nuốt mất.
Đây là hình ảnh tả thực của người bị đánh gãy răng lẫn máu rồi nuốt xuống.
"Thật sự không đi?" 2333 hỏi: "Cái này sẽ rất đau rất đau đó, cực kỳ đau nhức, có rất ít người chịu được, đây là đạo cụ ác độc nhất hệ thống, không phải một trong những, người chịu nguyền rủa đều tự mình kết liễu cho xong."
Ninh Thư: →_→
Vốn đã sợ, còn đi tuyên truyền sự khủng bố của nguyền rủa này như thế.
Ninh Thư lo sợ bất an, nhưng nghĩ tới việc bỏ chạy tóe khói như thế, quả thực không có tiền đồ.
Chịu đựng, em gái đây hơn mười năm trị liệu hóa học đau đớn thế còn chịu được, đau đớn hơn nữa cũng có thể nhịn.
Tuy nói Ninh Thư đã có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng vào lúc ban đêm mới biết cái gì gọi là thống khổ, ngũ tạng lục phủ như có vô số cây châm nhỏ chọc vào, đau đến mức làm người ta muốn tắt thở, hơn nữa còn như có cây búa gõ một cách chậm rãi có nhịp điệu vào từng tấc xương cốt trong thân thể cô cho vỡ tan.
Không chỉ như vậy, còn liều mạng nôn ra máu, trong chớp mắt, Ninh Thư đã muốn cứ thế chết đi, tựa như ở trong lò luyện ngục, cho dù Ninh Thư có chuẩn bị trước thuốc giảm đau, nhưng không có một chút tác dụng nào.
Lời nguyền này dường như xâm hại thần kinh con người nhiều hơn, khiến người ta sinh ra một cảm giác vô cùng thống khổ, muốn có bao nhiêu đau nhức thì có bấy nhiêu đau nhức, chồng chất tất cả thống khổ cực hạn của nhân loại.
Ninh Thư đau đến mức lăn lộn trên giường, cắn thật chặt lấy chăn, thực sự đau nhức không chịu được, Ninh Thư nốc từng vốc lớn thuốc giải độc bỏ vào trong miệng, đây là một bùa chú giống như độc, tuy là ăn thuốc giải độc không để làm gì, nhưng Ninh Thư chỉ có thể tự thôi miên mình rằng vật này hữu dụng.
"Bệ hạ, bệ hạ ơi." Thu nữ quan đang cầm ống nhổ bên giường rồng gấp gáp đến nỗi muốn khóc: "Nô tỳ đi tìm Ngự y."
"Trở về." Hơi thở Ninh Thư rất mong manh: "Đừng lan truyền ra."
Gọi Ngự y có tác dụng ngóe gì, Ngự y không giải được, bây giờ Ninh Thư chỉ đành chịu đựng qua ngày.
"Bệ hạ." Thu nữ quan nhìn máu trong ống nhổ, vẻ mặt vô cùng
sợ hãi.
Cũng may thân thể hầu như đã chấp nhận được thống khổ như thế, Ninh Thư miễn cưỡng có thể chịu được thống khổ như thế, kêu Thu nữ quan đem tấm trải giường dính máu đi xử lý, không nên để cho người ta phát hiện.
Ninh Thư đau đến mức thân thể cũng run rẩy, bắp thịt cả người tựa như mất đi khống chế, vô cùng cứng ngắc, Ninh Thư thậm chí không thể nâng tay lên nổi.
Ninh Thư khí tức yếu ớt nằm trên giường, trong lòng không ngừng mặc niệm Thanh Tâm chú, chỉ hy vọng Thanh Tâm chú có thể tiêu tán đi một ít tuyệt vọng, thống hận và cả cảm giác cấp thiết muốn chết ập tới trong lòng.
"Ninh Thư, nếu không chúng ta đi thôi, đây mới là đợt thứ nhất, về sau càng ngày sẽ càng thống khổ, dù sao nhiệm vụ này cũng thất bại, cô chịu đựng như thế không có ý nghĩa." Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.
Ninh Thư muốn nở nụ cười, nhưng thống khổ làm cho mặt của cô vô cùng dữ tợn: "Không thể phí công đau đớn như vậy."
"... Haizz." 2333 chỉ có thể thở dài: "Sau khi trở về nhớ đổi một hào quang có thể chống đỡ nguyền rủa, về sau nhiệm vụ cần đối mặt càng ngày sẽ càng phức tạp, đều là nhiệm vụ giả, đối địch cũng là chuyện bình thường, phải xem thủ đoạn của chính mình thôi."
Ninh Thư nuốt máu trong miệng xuống, trước đây cô chưa từng chú ý tới đạo cụ này, xem ra sau này không có việc gì thì phải lướt qua cửa hàng hệ thống nhiều rồi.
Có đạo cụ bảo vệ cho người thì sẽ có đạo cụ hại người.
Ninh Thư niệm Thanh Tâm chú, lại mơ mơ màng màng ngủ mất, không biết ngủ bao lâu, bên tai vang lên âm thanh của Thu nữ quan: "Bệ hạ, người long thể không khỏe, ngày hôm nay có lên triều không."
Ninh Thư mở mắt, cả người đều như chết lặng, gian nan từ trên giường bước xuống, ngồi trước mặt gương đồng, vừa nhìn vào gương đồng, Ninh Thư suýt nữa bị dọa đến vứt cả gương, người trong gương sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nói đúng ra là xanh mét tái nhợt.
"Bôi chút son cho trẫm." Giọng Ninh Thư khàn khàn phun ra từ trong cổ họng.
Lấy lại tinh thần xong, sắc mặt Ninh Thư dễ nhìn hơn nhiều, trông không đáng sợ như vậy nữa.
"Bưng nước theo, trẫm sẽ khát." Ninh Thư khàn khàn nói, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có khả năng nôn ra máu, đem theo nước còn có thể súc miệng một chút, nếu không nói mà cả mồm toàn máu.
Thu nữ quan gật đầu.
Ninh Thư đi bộ mà hai chân đều run rẩy, thân thể quá đau rồi, Ninh Thư đi rất chậm, còn phải giả trang ra vẻ ung dung cao quý, nhưng dưới làn váy chân cứ run rẩy.
Ngồi vào ghế rồng một cái, Ninh Thư cảm thán trong lòng, ngồi thật thoải mái.
"Có việc khởi tấu, không thì bãi triều." Thu nữ quan lập tức hô, hôm nay giọng nói bén nhọn hơn nhiều, có cảm giác như tiếng than thê lương của đỗ quyên.
Mộc Dao giành trước nói: "Mẫu hoàng, còn có mấy ngày nữa là nhi thần sẽ lập gia đình, Mẫu hoàng nhất định phải tới tham gia hôn lễ của nhi thần, nhi thần còn phải dập đầu với người nữa."
Ninh Thư mới vừa muốn nói chuyện, họng đã nóng lên, gian nan đem máu nuốt xuống, vẫy tay với Thu nữ quan, Thu nữ quan lập tức lấy ra chén trà cung nhân sau người đang bưng.
Ninh Thư ừng ực uống hết một chén trà mới nói với Mộc Dao: "Đến lúc đó hẵng tính."
Mộc Dao cũng không thất vọng, biết Mẫu hoàng mình cả ngày bận chính sự.
"Mẫu hoàng, khí sắc của người trông có vẻ không tốt lắm, thân thể không thoải mái sao?" Hoàng thái nữ Mộc Tuyết ở một bên hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn Mộc Tuyết nói: "Là hơi khó chịu, có điều đều là bệnh cũ thôi."